Page 135 - MuDo67
P. 135


Địa thế quanh 383 cây cối không cao lắm, nhưng khá rậm rạp, mọi di
chuyển rất khó phát hiện, Đại đội 92 ẩn mình cố tiến sát mực tiêu. Tôi đang
dùng pháo binh dập các vị trí súng cối giúp Nhơn. Đến khi nghe súng nổ,
chăm chú nhìn tôi mới thấy một toán 5 binh sĩ; vừa bắn, vừa xung phong
lên sườn đồi bên phải, bị hỏa lực mạnh của địch chận lại. Tôi thấy rõ hai
bóng người ngã gục, nằm bất động không biết chết sống ra sao, các binh sĩ
còn lại nằm dí dưới thân cây ngã không tiến lên được. Địch pháo giữ dội,
những làn khối mỏng theo tiếng depa tôi thấy được nên dùng 105 phản
pháo, có đến 3 cây cối khác nhau mà tôi chỉ xử dụng được có hai khẩu
105ly mà thôi, đạn cũng giới hạn. Tôi buồn lắm! Đánh đấm gì mà kỳ cục,
nghĩ mà xót xa cho mạng sống của người lính.
Sau mấy lần Đại đội 92 cố gắng tiến chím ngọn đồi, vẫn thất bại.Tiểu đoàn
trưởng bảo Nhơn;
- Hôm nay phải chím cho bằng được 383 nghe Nhơn.
- Chần chừ chúng cho tăng cường, càng khó. Rồi ông đổi giọng;
- Tối nay anh phải ở trên hột lạc- Lữ đoàn muốn như vậy. Ông cổ võ;
- Rán lên Nhơn, cho pháo binh dập nhiều đi - Ông quay qua bảo tôi:
- Nhơn lấy xong 383, cho tăng cường, để nó đủ quân phòng thủ.
-Trên bắt buộc mình phải giữ 383.
Tôi không hiểu ý ông.Trả lời theo cách suy nghĩ của tôi.
- Chím xong 383- Nhơn đưa hết ĐĐ lên đó phòng thủ. Tôi sẽ cho một
Trung đội giữ đường tiếp tế cho nó.
- Ông gật đầu đồng ý.
Ngay chiều hôm đó, sau nhiều trận ác chiến, ngọn đồi 383 như vừa bị trận
cuồng phong quét qua, cây cối bị hỏa lực hai bên dọn sạch. Nhơn chím
được đồi 383 với thương vong thật không nhỏ.
-Một sĩ quan, 3 Hạ sĩ quan và 8 binh sỉ tử thương, nhiều anh em bị
thương.
Trong số chiến lợi phẩm thu được có lá thư của viên Sĩ quan viết cho gia
đình chưa hoàng tất. Than thở về những ngày buồn tẻ đóng quân trên đồi
383 và anh đang đối diện với ngụy dù nên tinh thần rất căng thẳng.
Tôi nhớ rất rõ từng khuôn mặt anh em một thời đã sát cánh chiến đấu
bên tôi, trải qua bao nhiêu trận mạc, có người từ binh nhì leo lên đến Trung
sĩ, Hạ sĩ và hôm nay là lần thăng thưởng cuối cùng.
Chiếc A37 đang nhào lộn yểm trợ cho chiến trường thì bị hỏa tiển
phòng không bắn rơi. Máy bay nổ tung, khối cầu lửa rơi cách tôi vào
khoảng 800 mét. Tôi nhìn lên trời tìm chiếc dù, nhưng không thấy dù
bung ra ngoài, Cấp trên ra lệnh: Tìm cứu anh phi công, nhưng trước mặt
là phòng tuyến của địch, làm sao đây? Trung Tá Tiểu đoàn trưởng nhìn
tôi…Lắc đầu.
Ngày hôm sau, khoảng 9 giờ Trung úy; Nguyễn Hữu Thăng dẫn Đại đội
   130   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140