Page 109 - MuDo67
P. 109





thöùc giaác
Gã cứa những niếng ngói vỡ vào
lồng ngực,
nhai nuốt từng bụm không khí traêm naêm
chẳng lấy gì trong lành
trong một thành phố tuyền những
khẩu hiệu nhếch nhác.

Lòng hồ cạn dần lời tự tình
khi mặt trời bất ngờ choàng dậy nhìn gã châm bẩm
Lời tù và gọi giật rắc rơi những lời hịch lên khu mộ địa hoang tàn
Những người nằm đó trong cuộc chiến chắc nuôi nhiều kỳ vọng.

Ai khiến lũ sâu bọ ngủ vùi cả ngàn năm
bỗng cựa mình vươn vai phẩn nộ
Những bàn tay thô lỗ vẫn luôn dí chết mầm tồn sinh
trên dãi đất gầy hơn chiếc đòn gánh.

Thưa thớt bóng trầm mặc biến hình trên đầu cây ngọn cỏ
Gã vẫn cứa những miếng ngói lên thân thể khiếm khuyết của mình
như luôn nhắc nhỡ chớ quên điều tủi nhục
như khắc sâu lời thề tận xương


Lần nầy bè bạn gã lại ra đi giữa nỗi nhục mất nước
Trong tang lễ chỉ gồm toàn những người thương binh
những mũ đỏ mù què cụt xe lắc xe lăn
Họ ngậm nỗi đau nghiêm chỉnh chào kính một linh hồn

Họ thắp quanh đó một lời nguyền
và xin đất mẹ bao dung ôm con mình về với cát bụi
Miếng ngói vẫn cứa vào thịt da những lời luôn nhắc nhở
Và bên kia chân trời ấy tất cả họ vẫn đang thao thức...


nguyeãnchuthuûy
   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114