Page 104 - MUDO83
P. 104
Mũ Đỏ 83 102
nhanh về lại trại vừa đúng lúc điểm danh, lẻn kịp đứng vào hàng, áo
quần ướt nhẹp vì mồ hôi và hồi hộp. Thằng đội trưởng, có tên cúng
cơm là Phước “rắn” vì tài bắt rắn của y và công làm antenne, chưng
hửng vì nó phong phanh nghe có người lén rời trại nên quyết chí bắt
cho được, ra lệnh điểm danh sớm hơn mọi ngày. Hú vía!
Khoảng mấy tháng cuối ở Trảng Táo, không hiểu vì sao tôi được
anh quản giáo cao lớn, người Nùng tên Thân, giao làm một công
việc lạ: chăm sóc vườn hoa màu của nhóm quản giáo ở với nhau
trong một khu cách xa lán của trại tù, có rào xung quanh. Thế là
ngày nào cũng như ngày đó, tôi vào vườn khoảng 8 giờ sáng làm
việc cho đến 12 giờ trưa, về ăn trưa rồi trở lại làm việc cho đến 3
giờ chiều. Sau đó trở về lo bữa ăn tối cho tổ 5 đứa. Công việc vườn
bao gồm tưới nước (từ giếng mình đào gần cạnh nhà quản giáo), bắt
sâu, tỉa cây lá, nhổ cỏ dại, thu hoạch lần lượt những trái mướp ngọt
(người Bắc không ăn mướp đắng), bầu, bí đỏ, những trái đậu, đậu
bắp, rau muống, rau đay, cà chua, cà pháo, cà tím, su le, rau xanh,
ớt… bỏ vào từng giỏ để trước nhà cho họ. Với những trái già tôi xắt
nhỏ làm phân bón, chứ không thèm đem về cho tổ mình. Tuy nhiên
họ cho phép tôi hái những đọt bí, hoa bí hoa bầu về tổ để cải thiện
bữa ăn. Rõ ràng đây là một công việc quá nhẹ so với lao động bên
ngoài, vì các bạn tù của tôi vẫn tiếp tục đi xa bên ngoài cắt tranh,
chặt tre, chặt cây lớn cây nhỏ, rồi đốt hết để biến rừng thành những
vùng trồng bắp – thật là một phí phạm tài nguyên, tôi thầm nghĩ -
Tôi mường tượng như mình có được chiếu cố, đơn thuần một đặc ân
hay dấu hiệu tôi sẽ sớm được thả về nhà. Nhất là khi anh quản giáo
ấy nói với tôi: “Tôi về thăm nhà chừng một tháng. Rất hy vọng khi
tôi về lại sẽ không còn gặp anh ở đây nữa!?” Cái lạ là không một bạn
tù nào to nhỏ cho tôi là antenne. Ngược lại, các bạn xáp gần tôi, hỏi
han, nghĩ rằng tôi lên trên ấy giúp các quản giáo sắp xếp hồ sơ, làm
bản danh sách người về, người ở lại hay lại bị đưa đi trại khác. Tôi
thường chỉ biết cười trừ. Đôi khi có vài bạn tù lớn tuổi rất nghiêm
trang hỏi một cách căng thẳng về tình trạng của mình có sớm được
cho về hay không. Tôi phải đành trả lời chung chung, “tôi đi đâu có
anh theo đó”. Vậy là ai cũng vui hẳn và lên tinh thần.
Cùng thời gian đó, trại ra lệnh tất cả chúng tôi làm nhà nghỉ lớn,
chia thành mười ngăn, mỗi ngăn có giường ngủ đủ cho 2 người và
một cái bàn, hầu hết các vật dụng đều làm từ tre, để đón tiếp thân
Xuân Qúy Mão, 2023