Page 103 - MUDO83
P. 103
Mũ Đỏ 83 101
được đôi tay thiên thần nâng đẩy, tim tôi như ngừng đập trong đê
mê, bước chân tôi như đang chạy trên mây, tay tôi rộng với về nàng
như thể muốn níu ôm lấy em vào lòng. Tất cả xung quanh tôi như
chậm lại, mơ hồ. Cả hai chúng tôi tròn mắt nhìn nhau trong vô tận.
Chỉ có em và tôi hiện hữu trong khoảng khắc thần tiên này. Qua ánh
nhìn, em gởi đến tôi thông điệp, “Anh an tâm. Mọi việc ở nhà bình
yên. Em yêu anh. Anh phải sống. Em sẽ chờ đợi với tất cả lòng thủy
chung.”
Có lẽ tôi đã chạy theo con tàu chừng mấy mươi bước, tim
đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, rồi tôi thấy mình dừng lại.
Đứng yên tại chỗ để nhìn nàng được rõ hơn khi con tàu từ từ đưa
nàng xa dần tôi. Dù con mắt có đuôi, dù cái nhìn kéo dài đầy nuối
tiếc, rồi cũng đến lúc mờ khuất bóng nhau. Tôi muốn em biết tôi yêu
em đến chừng nào, tôi ước mong có cánh để bay đến bên em, ôm
chặt vào lòng, truyền cho nhau sức sống. Như hiểu tôi sắp oà khóc
vì quá xúc động, nàng thoáng nhẹ lắc đầu, ánh nhìn thầm nhắc nhở
dặn dò đừng bao giờ bày tỏ sự yếu đuối trước kẻ hành hạ mình. Em
đã cho tôi nguồn hy vọng. Sự tình cờ may mắn thấy mặt nhau hôm
nay nói lên được định mệnh ràng buộc giữa chúng tôi, làm chúng tôi
càng thêm gắn bó. Chỉ một lần nhìn thấy nhau trong đớn đau là cả
một ghi nhận nghìn năm không phai.
Sau cuộc gặp gỡ định mệnh ấy, tôi tìm đến làm quen với ông Ba,
người có cảm tình với tù cải tạo và chủ một căn nhà tranh cách trại tù
tôi khoảng 5 cây số băng rừng. Một dịp thuận tiện, tôi nhờ ông mang
lá thư viết tay của tôi đến giao cho vợ tôi tại Sài Gòn, và cố gắng
sắp xếp mang vợ tôi về nhà ông cho chúng tôi gặp nhau. Trong thư
tôi có ghi rõ vợ tôi sẽ bồi đáp 50 đồng cho bác Ba. Đúng một tuần
sau, ông Ba kín đáo nhắn cho tôi rằng vợ tôi hiện có mặt tại nhà ông.
Nhận tin, tôi nói nhỏ cho các bạn trong tổ biết để bao che cho tôi
trong phần lao động và tôi phóng mình chạy nhanh đến gặp vợ mình.
Quả nhiên nàng đang chờ tôi trong túp lều tranh. Chúng tôi sung
sướng gặp mặt nhau, ôm nhau trong vòng tay. Bên nhau nàng và tôi
xây mộng bình thường, chỉ mong sẽ có ngày chúng tôi được sống
bên nhau trong căn nhà tranh đơn sơ như thế!! Tôi chạnh lòng nhìn
thấy em thật gầy ốm, nên bỗng quyết định chạy ào về lại trại mình,
lấy các thực phẩm dành dụm đem đến cho vợ mà quên là không gì
quý giá bằng yếu tố thời gian được ở cạnh nhau! Tôi may mắn chạy
Xuân Quý Mão, 2023