Page 172 - MUDO82
P. 172
Mũ Đỏ 82 170
về hướng quận Trung Lập. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng ban mai
xuyên qua kẽ lá xua đi làn sương sớm, địa thế càng ngày càng rậm
rạp, chúng tôi thận trọng tiến vào bìa rừng cao su. Cái nắng mùa hè
thật oi ả, mồ hôi đã thấm ướt lưng áo trận, cảnh vật thật tĩnh mịch,
không có đến một tiếng chim muông hay tiếng rả rích của lũ ve sầu,
Kìa rồi, xa xa tôi đã nhìn thấy cái nhà tole, nơi trung đoàn 9 đặt bộ
chỉ huy, chỉ cách tiền quân gần 300 m. Đột nhiên tiếng súng vang lên
dồn dập ở phía trước, về hướng tây bắc của trục tiến quân, kèm theo
tiếng quân reo, trong lúc đó có tiếng depart dồn dập của súng cối ở
phía nam, từng cụm bụi mù bao trùm cái nhà tole, nơi trung đoàn 9/
SĐ5BB đặt BCH .TĐ1/8 được lệnh bố trí để giữ phía nam của trung
đoàn. Tiếng súng càng ngày càng dồn dập ở hướng bắc và tây bắc,
riêng TĐ1/8 chỉ bị pháo bằng súng cối, nhưng chỉ bị thiệt hại nhẹ.
Mặc dù chưa thấy một tên địch nào, đến 6 giờ chiều tiểu đoàn được
lệnh rút ra Trung Lập. Băng qua cái sân ở phía trước của cái nhà tole
, nơi đặt BCH/TRĐ, tôi ngán ngẩm nhìn những vết máu loang lỗ,
đó đây vương vãi một vài cái băng cá nhân còn đẫm máu, hoàn toàn
không có dấu vết của cái hố cá nhân nào, họ đã làm cái gì sau một
đêm đóng quân ở đây mà không tổ chức được một vị trí phòng thủ,
tôi tự hỏi. Sáng hôm sau, một tiểu đoàn nhảy dù và một chi đoàn
thiết vận xa tiến vào trận địa để truy kích địch, nhưng địch có còn
đâu để mà truy kích và sau trận đụng độ đó tôi đã có ý định trở thành
một chiến binh của đoàn quân mũ đỏ. Sau cuộc hành quân này tiểu
đoànn 1/8 thay thế cho tiểu đoàn 3/8 để phụ trách an ninh cho đoạn
đường từ Bưng Cầu đến Bến Cát … Đoạn đường từ Bưng Cầu lên
đến quận Bến Cát chỉ có hơn 30 cây số trên quốc lộ 13, nhưng đây
là con đường huyết mạch và là con đường máu, vì không có ngày
nào mà không có người chết, chết bằng đủ cách, bị bắn sẻ, bị mìn,
bị phục kích hoặc bị tấn công, người chết không phân biệt ở bên này
hay bên kia, lính hay VC, rình rập nhau cả ngày lẫn đêm. Ở đây có
rất nhiều du kích và dân nằm vùng, thường thường họ đem quần áo
ra phơi để báo động mỗi khi thấy chúng tôi, như vậy thì thử hỏi làm
sao chúng ta không mất nước vào tay CS, nhưng sau năm 1975 ở
nơi đây cũng có nhiều dân đi vượt biên nhất, thật cay đắng. Gần cả
năm nay tôi nộp đơn xin xuất ngũ hoặc về phục vụ tại một đơn vị
không tác chiến vì lý do gia cảnh, nhưng đơn gởi đi thì có, còn hồi
âm thì không, cứ như ném một hòn đá vào một cái giếng không đáy.
Xuân Nhâm Dần, 2022