Page 167 - MUDO82
P. 167
Mũ Đỏ 82 165
- Ê ! mon vieux, tao nhớ con nhỏ quá, mày gác giùm tao đi, tao
đến thăm nó môt chút rồi về ngay.
- Ê, không được ! nếu mấy ông ấy đến kiểm soát mà không thấy
là “ thác” đó “. Tôi giãy nảy.
- Không sao đâu, chỉ sau “ minuit “ mới có kiểm soát … mày tin
tao đi …
Lộc nài nỉ mãi, tôi đáp xuôi xị :
- Ưà … mày làm gì thì làm, nhưng nhớ về sớm đó.
Được lời là nó biến liền, tôi cẩn thận mang khẩu súng Garrant M1
của nó để trong vọng gác với tôi. Thật là sui tận mạng ! thường thì
mấy ông sĩ quan trực đi kiểm soát các vọng gác sau nửa đêm, nhưng
hôm nay ông Đaị uý Nguyên, tiểu đoàn phó khoá sinh lại đi sớm.
kiểm soát mật khẩu xong, ông Nguyên điểm danh, khi gọi đến tên
Nguyễn văn Lộc thì không thấy, xem lại sổ gác thì phát giác tôi là kẻ
đồng loã. Đang điểm danh thì Lộc lò mò về.rốt cuộc tôi và hắn bị đề
nghị ra hội đồng kỷ luật; tôi choáng nguời, cứ đinh ninh rằng mình
sẽ phải ra truờng sớm. mấy ngày sau đó tôi cảm thấy bần thần và im
lăng, Lộc cũng buồn, có lẽ vì hối hận; cũng may Thiếu Tướng Chỉ
Huy Truởng đã tha mà chỉ phạt bốn ngày dã chiến. Hai thằng hùng
hục chạy tới chạy lui trong bốn đêm, hết nhặt quả bàng quanh vũ
đình trường, thay đồ từ số 1đến số 9, cũng may trước khi đi thọ phạt,
các bạn cùng phòng đã chuẩn bị, bầy sẵn quần áo ở trên giường.
Mệt nhất là khi các ông sĩ quan trực bắt phải chạy đi xin chữ ký của
mấy em bán chè, có nhiều em làm eo không chiụ ký, hai thằng phải
năn nỉ gẫy lưỡi, còn phải hứa sẽ luôn luôn đến ăn chè, mua kẹp tóc
hối lộ mới xin được chữ ký của các em; từ khi bị nguời yêu phụ bạc,
tôi đâm ra “ thù “ con gái”, chẳng bao giờ quan tâm hay liếc đến “ bà
“ nào, nhưng cái số của tôi cứ bị mang hoạ vì cái đám kẹp tóc này.
Nhớ lại thời học ỏ trường Hưng Đạo, lớp Nhị A7, có lẽ chỉ có một
mình tôi là dân ở Đakao học ở đây, cũng vì tôi không muốn vương
vấn với dĩ vãng đau thương nên đã bỏ trường Huỳnh thị Ngà. Trong
lóp Nhị A7 có Phuơng Lan là một nguời đẹp, cô ấy ngồi ở dẫy bàn
cuối, cách tôi có một lối đi. Hình như có mấy tên ở lớp Đệ Nhất ngấp
nghé cô ấy; nhưng không hiểu sao mấy ông tướng này lại đón đường
tôi, quả thật oan cho tôi, nào tôi có dám ngấp nghé gì đâu, mông tôi
vẫn còn dấu guốc của em Lan mà … rốt cuộc … tôi phải đi guốc
mộc đi học, vũ khí của tôi đó, kèm theo cái khoá xe đạp gài hờ ở cổ
Xuân Nhâm Dần, 2022