Page 162 - MUDO82
P. 162
Mũ Đỏ 82 160
theo mẹ đến lễ vào những ngày rằm. Tàu quay mũi về phía bắc, mặt
trời nằm ở bên phải của con tàu. Tôi không ngờ rằng hơn mười năm
sau, tôi và các bạn đồng ngũ lại một lần nữa ngồi trên một con tàu
hướng về phía bắc, không phải đi thụ huấn một khóa về quân sự, mà
thật sự là bị lưu đày ở các trại tù khổ sai ở miền bắc, dọc theo biên
giới Việt Hoa và các tỉnh của vùng Việt Bắc. Đây là một sai lầm, một
vết nhơ của lịch sử đã khiến cho vết thương chiến tranh và sự chia
rẽ của dân tộc Việt không bao giờ lành miệng. Con tàu êm ả trôi,
từng đoàn chim hải âu ríu rít lượn quanh tàu, đôi khi có cả đàn cá
nược (cá heo ) phóng khỏi mặt nước, bơi đua với con tàu. Bờ biển
của tổ quốc mờ mờ ẩn hiện ở bên trái mạn tàu; thốt nhiên tôi nghĩ
đến Lan, cô bạn thời thơ ấu, “ bây giờ em đã phiêu bạt ở phương trời
nào, có lẽ em đã chuẩn bị làm mẹ rồi, không ngờ tình của mình lại
kết thúc chóng vánh như vậy. Tình mình đẹp quá, cùng với bao kỷ
niệm êm đẹp của thời thơ ấu, anh cứ nghĩ rằng cuộc tình của tụi
mình sẽ mãi mãi tồn tại, nhưng có ngờ đâu. Phải ! tôi có ngờ đâu
rằng tình yêu đâu có chỉ tồn tại với những môi hôn vụng dại, những
ánh mắt tha thiết trao nhau mà thôi đâu.”. Đột nhiên tôi thấy nghèn
nghẹn, mắt cay cay; bực bội tôi búng mạnh điếu thuốc xuống biển:
- Ê , đừng có vớ vẩn, đứa con gái này có đáng để mày vương vấn
không? mày yêu nó say đắm với mối tình đầu đời nhưng ngược lại
thì nó không yêu mày, nó đã chạy theo danh lợi, tỉnh lại đi, nó đã bỏ
mày lên bàn cân rồi đấy.
Tôi tặc lưỡi, lắc mạnh đầu:
- Phải, tất cả chỉ là một kỷ niệm, câu truyện đã sang trang rồi, hãy
quên đi để mà sống chứ, mình còn cả cuộc đời ở phía trước mà; thôi
có xá gì một đứa con gái bội bạc, biết đâu đó lại là một điều may cho
mình. Để an ủi, tôi đã tự nhủ, nhưng sao vẫn thấy đau đau.
Đến xế chiều, tàu mới đến Nha Trang, bãi biển nằm trải dài dưới
ánh nắng chiều, mặt trời đã nằm ẩn sau dãy núi phía tây. Một đoàn
xe GMC đang kiên nhẫn chờ tụi tôi. Xe chạy chầm chậm, dọc theo
bờ biển có những cửa hàng nho nhỏ bán đồ lưu niệm, những quán
giải khát với những cái dù xanh đỏ, chen vào đó là từng nhóm người
nhàn nhã đang đi dạo, họ nhìn đoàn xe với cặp mắt hờ hững. Đoàn
xe chạy chầm chậm qua chợ Đầm, như một cuộc du hành để tụi tôi
có thể làm quen với thành phố Nha Trang. Thành phố nhỏ, nhưng
êm đềm, những con đường nhỏ, ngắn với những hàng dương, với
Xuân Nhâm Dần, 2022