Page 161 - MUDO82
P. 161
Mũ Đỏ 82 159
dài làm nơi tiếp tân, nơi mẹ tôi đang đứng chờ. Vườn Cộng Hòa thật
ồn ào, xen lẫn tiếng cười, nói là tiếng hát của những ca sĩ như Phương
Dung, Minh Hiếu, Túy Phượng …vv…Mẹ tôi đang đứng gần một
gốc cây phượng, đang nhìn tôi với ánh mắt buồn buồn. Nước mắt
dàn dụa, mẹ nắm lấy tay tôi, tôi cũng nghẹn ngào không nói nên lời,
một lúc sau tôi mới lên tiếng:
- Mẹ, con đã lớn rồi, con xin mẹ tha lỗi và đừng lo nghĩ gì về con.
Bây giờ cái gì cũng đã lỡ rồi, để sau này con sẽ làm đơn xin xuất ngũ
hay xin về một đơn vị không tác chiến vì lý do gia cảnh, rồi con sẽ
đi học lại, mẹ đừng lo.
Ngày tháng thoi đưa, sau 3 tháng dầm mưa, dãi nắng, tội có
vẻ “chịu“ cơm lính, đã trở nên dắn dỏi, mạnh mẽ hơn và cũng “đen
“ hơn. Lần thăm cuối cùng, mẹ tôi nói :
- Con à , mẹ sẽ phải dọn lên Ban Mê Thuột , mẹ sẽ góp vốn với
bác Tâm trồng cà phê, mẹ và bác ấy đã mua một thửa đất ở trên đó
rồi.
- Thưa mẹ,…có lẽ tụi con cũng sắp phải chuyển ra Nha Trang
để được huấn luyện thêm, bao lâu thì con không rõ, mẹ cứ ra quân
trường “Đồng Đế “ gì đó thì sẽ gặp con...
Một buổi tối, hơn hai chục
chiếc xe GMC đã chở mấy
trăm khóa sinh của khóa
29 HSQ ra bến Bạch
Đằng. Chúng tôi nhanh
chóng xếp hàng, rồi lên
tàu, một chiếc dương vận
hạm của hải quân Việt
Nam. Chiếc tàu rời bến
khi Sài Gòn còn ngái ngủ,
tôi đứng tỳ tay lên lan can
tàu, thành phố Sài Gòn với bao kỷ niệm từ từ lùi dần; trên mặt sông,
sương mù vẫn còn lãng đãng. Gió lành lạnh, ngọn cờ trên đài chỉ
huy bay phần phật, phương đông đã hừng sáng, một vài tia nắng yếu
ớt soi lên bầu trời còn vương vài ánh sao, một vài con chim ăn đêm
uể oải bay về tổ, còn chúng tôi, chúng tôi đang xa rời gia đình và
những người thân quen. Hơn 9 giờ sáng, tàu đến Vũng Tàu, tôi nhìn
thấy ngôi chùa ở bãi sau ẩn hiện xa xa, ngôi chùa mà tôi vẫn thường
Xuân Nhâm Dần, 2022