Page 215 - MUDO79_80
P. 215

Mũ Đỏ 79-80  213

bài hát “Ngày Trở Về”. Đó là bệnh "cao đường" tên dân gian bình
dân học vụ gọi là bệnh "tiểu đường" Riêng tại nơi xứ con cháu Bác,
gọi đơn giản cho dễ hiểu là căn bệnh đái đường. Bệnh này, ngày nay
rất phổ biến tại nhà nước anh hùng Vẹm. Từ ông chóp bu tổng bí
thư đến tổ trưởng tổ dân phố trong xóm hẻm của nếp sống văn hóa
văn minh miệt vườn, miệt rẫy. Hầu như hết thảy các đảng viên Cộng
sản đều có căn bệnh “quí phái” này trong người. Do đó, nếu cần, họ
rất "vô tư" xả xú bắp hay trút bầu tâm sự nước ở bất cứ địa thế ngó
ngách và ngày giờ. Kèm theo căn bệnh đái đường cũng như để theo
kịp trào lưu văn hóa văn minh hiện đại với các nước đồng chí anh
em vĩ đại Tàu, Liên Xô. Đảng phát huy chiến dịch phong trào văn
hóa “đéo” khởi đi từ các lớp mầm non nhi đồng (lợi ích trăm năm
trồng người, lời Bác) Trẻ già, trai, gái mỗi khi nói chuyện để cho có
văn hóa văn minh quí phái theo chỉ đạo của đảng và nhà nước. Mỗi
khi mở miệng nói, nhất là các chiến sĩ gái, phải kèm mấy thứ tiếng
Việt cao quí, như đéo mẹ, địt bu, địt cụ (riêng chữ này tuyệt đối cấm
thêm chữ Hồ liền sau) tổ sư, mồ tổ cha, đù má.

Ngày xưa, thời ông lão có chòm râu lưa thưa tơ liễu buông màn với
các cháu gái ngoan. Cái thời các đảng viên Vẹm sống lẩn chốn bọn
lính tây đen, tây nâu Maroc ngày đêm đi lung bắt. Lão sống trong
hang Bắc Bó, (sự thật thì đúng chữ là hang “Bác bó khố”, vì ngày
ấy vải may mặc rất hiếm, thay vì gọi hang “bác bó”, bỏ chữ khố.
Cũng như đề phòng bọn phản động chống phá cách mạng nó xuyên
tạc đủ thứ nghĩa linh tinh, mất đi tính cách phải tôn thờ lãnh tụ. Do
đó hang được đổi thành “Bắc Bó” âm hưởng mang tính chất văn hóa
miền cao nguyên. Nghe đâu thời kỳ này bản làng hang Bắc Bó, có
một cô thôn nữ khá xinh đẹp. Buổi sáng em vác gùi đi làm rẫy. Trưa
nghỉ mệt, ngồi nghỉ mát dưới bóng cây “cơ-nia” (cây khoai mì, lá có
năm nhánh như bàn tay) em thấy bác rồi đêm về nhớ bác không ngủ
được. Kết quả câu chuyện tình đẹp như mơ của bài hát. Chú nhóc
con ra đời, lớn lên làm tới chức tổng bí thư. Mang họ Nông của mẹ,
thật ra thì là họ “Lông”. Tuy nhiên, viên cán bộ hộ tịch làng sửa lại
thành “Nông”, bởi nếu ghi là lông, dù là lông gì đi nữa đọc lên nghe
nó cũng kỳ kỳ, chưa kể cái đám phản động nó sỏ siên, bởi không thể
truy tố kết tội người nói tại tòa án nhân dân tối cao của nhà nước.
Can phạm nói tiếng Việt với âm thanh xứ Nghệ, khi phát âm tên của

                   Tháng sáu hai không một chín
   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220