Page 182 - MUDO79_80
P. 182

Mũ Đỏ 79-80                   180

Hỡi từng viên đạn nhỏ.
Cho tôi ly rượu mừng.
Mùa xuân nào lại đến.
Lời ca nào lại bay.
Tiếng ru nào của mẹ.
Mắt lệ nào của em…
Lạy trời, lạy trời tôi đừng biết.
Xin cho tôi đừng chết.
Tôi là người như anh.
Tôi chết vì tay anh!
Chết! Chết vì chiến tranh!” (trích lời ca cảnh “Lời Nguyện pháp
trường-Phạm Thế Mỹ).
Hắn hát xong, xuống ngồi với tôi, im lặng không nói.Cái im lặng của
hắn càng làm tôi buồn hơn, tôi thấy hắn chợt xa lạ vô cùng. Có khi
một lằn ranh vô hình đã chia hai bè bạn, bằng hai cách nhìn khá biệt
về cuộc chiến tranh, mà mãi bốn mươi năm sau, dù là bên thua cuộc.
Tôi chẳng thấy mình sai lệch ở điều gì.
Khi đó, hắn chưa đi lính, nên hắn có “ người anh phía trước”, hắn
có “người bạn sau lưng” năm sau, khi hắn nhập ngũ, ở tận Pleiku.
Tôi không biết, người anh phía trước cửa hắn..có ngưng bóp cò khi
thấy hắn.?
Khi tôi đi tù về, hắn đón tôi đi uống cà phê ở cư xá Bắc Hải.Hai đứa
ngồi xuống, chưa kịp gọi cà phê thì Tư Đóa đi vào.Ở cư xá Bắc Hải
khoảng 1981-83, ai lại không biết, không sợ Tư Đóa. Hung thần của
Cư xá Bắc Hải, Phường đội trưởng phường đội 25 Quận 10. Vậy mà
hắn ta, bạn Thắng của tôi lại cao giọng hát…
“Người Việt nhìn nhau xa lạ
Người Việt nhìn nhau căm thù…
Tôi, nhìn thấy những vân màu đỏ trong đôi mắt Tư Đóa.
Buổi sáng, trước khi ra cửa, tôi phải nép sau gốc phượng già nhìn
trước ngó sau, sợ thằng Phùng đó. Thằng Phùng, Phan Văn Phùng
con ông Viên bò ở cuối đường Chương Đức, trên thượng thành, nếu
thấy nó phía trước, đằng xa, tôi mới rời chỗ núp hồi hộp sợ hắn quay
lại. Cái thằng thiệt hiện ngụy, chỉ lăm lăm nhìn cập vở của tôi.Mà
nào giờ tôi chưa bao giờ có cặp. Hai cuốn vở bọc bằng báo “Thế
giới tự do’ ôm chặt trên tay, cùng với bình mực “Nguyễn Công Án”
rứa mà “bốp” một cái, hắn không biết từ đâu, đánh văng xuống đất

Tháng sáu hai không một chín
   177   178   179   180   181   182   183   184   185   186   187