Page 126 - MUDO79_80
P. 126

Mũ Đỏ 79-80  124

       Cuối cùng thì nguồn tin chương trình Humanitarian Operation
(HO) cũng đã thành sự thật ! chương trình này được lập ra giữa
chính quyền cộng sản Bắc Việt và Mỹ để di cư hết tù cải tạo 3 năm
trở lên cùng gia đình qua Mỹ , với một cái giá phía Mỹ phải trả cho
phía CSVN mà không ai được biết ! Tất cả tù cải tạo nhanh chóng
truyền tin cho nhau ! Một luồng sinh khí mạnh mẽ vực dậy những
tâm hồn đã cằn cỗi trong đời sống khắc khoải từng ngày ! Ông Vinh
tìm gặp ông Thu cùng những người bạn tù, bạn đồng đội, họ ôm
chầm nhau, vỗ lưng nhau bình bịch như đấm mà lòng sung sướng
vô bờ, những khuôn mặt đã rạng ngời niềm tin vui trong cuộc sống
đã bắt đầu một sự đổi thay tốt đẹp, họ dắt diú nhau, sẵn sàng chỉ
dẫn cho nhau từng chi tiết trong hồ sơ di tản theo chương trình HO
! một con đường sống thênh thang đã mở ra trước mắt … tương lai
không còn tối mù như trong cơn giông bão và những đe dọa không
còn ám ảnh trong tâm hồn những người tù cải tạo !

         Ngày đưa dì Thuyên và bà Ngoại ra phi trường cả nhà đều
khóc, khóc chia tay hen sẽ gặp lại nhau bên kia bờ đại dương một
ngày không xa ! thỉnh thoảng dì Thuyên lại gửi về bà Thu chút ít để
ông bà lót tay cho các cán bà, cán ông phê duyệt hồ sơ xuất cảnh
cho nhanh chóng, ông Thu một mình lập hồ sơ cho cả nhà, bà Thu
và chị em con Thảo vẫn phụ mẹ buôn bán quán bún riêu cua và
gỏi cuốn.
Thời gian lặng lẽ trôi thấm thoát cũng đã hơn bốn năm kể từ ngày
ông Thu bắt đầu nạp đơn xin xuất cảnh theo diện HO, thỉnh thoảng
chỉ có bà Thu hỏi thăm sự việc đi tới đâu rồi vì tốn cũng bộn tiền
cho cái :”thủ tục đầu tiên “ khá phức tạp rồi lúc nào ông Thu cũng
nói mọi sự đều tốt đẹp để cho bà yên lòng… Rồi cũng đến một
ngày ông nhận được một công văn quan trọng và ông báo cho cả
nhà biết chuẩn bị đi gặp phái đoàn để được phỏng vấn ! cả nhà ai
cũng vui mừng chẩy nước mắt vì kết quả mang đến nguồn vui quá
lớn lao cho gia đình, chỉ riêng con Bích lo thầm trong lòng, nó cũng
khóc nhưng nó khóc không phải vì sung sướng mà vì nó đang lo
sợ bị ở lại một mình, nó lo lắm, lo lâu rồi vì nó cứ nghĩ nó không
phải thuộc gia đình này, nó chỉ là đứa con nuôi nên chắc chắn là sẽ
không được đi cùng cả nhà, nó sẽ phải ở lại!... ơi trời ơi ! một mình
nó ở lại đây xung quanh không còn ai thì nó sợ lắm ! nó chui xuống
bếp và ngồi khóc sụt sùi trong khi mấy đứa kia chuẩn bị áo quần để
hôm đi phỏng vấn mặc cho tươm tất ! nó lo sợ nhưng lại không dám
nói, nó bỏ ăn buổi sáng cũng không ai để ý chỉ đến khi con Thảo đi
tìm nó để hỏi xem con Bích sẽ mặc thứ gì thì nhìn thấy đôi mắt đỏ
hoe sưng tấy của con Bích, con thảo hoảng hốt la lên :

                   Tháng sáu hai không một chín
   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131