Page 123 - MUDO79_80
P. 123

Mũ Đỏ 79-80                   121

bò để chở những xác chết về thị xã, đàn ông, thanh niên ít ai dám di
chuyển trên những chiếc xe đò vì sẽ dễ dàng bị bắt cóc mang vào
rừng, thuận đi theo thì sống vất vưởng đâu đó trong rừng sâu núi
thẳm để bổ xung quân số bị hao hụt trong những trận đụng độ với
quân đội VNCHmà bộ đội của chúng chết nhiều qúa ! nếu chống lại
hoặc là lính chiến thì … đầu lìa khỏi cổ ! bụng mổ tanh banh !! …
kinh hoàng như vậy nhưng rất nhiều người dân miền Nam vẫn hân
hoan tập kết theo Việt cộng rất đông !

           Không chỉ riêng mình ông Thu ngậm ngùi gậm nhấm nỗi
đau thương mất nước khi ông nhận được lệnh đầu hàng từ một
tên nằm vùng thuộc hạng gộc bỗng nhiên trở thành Tổng Thống
của miền Nam VNCH trong khoảng khắc đã ra lệnh cho toàn quân
VNCH trong đó có ông phải buông súng trong khi đơn vị ông vẫn
còn đang giao tranh với bọn Việt cộng ! cũng chẳng phải chỉ một
mình ông sững sờ, hụt hẫng, rụng rời … mà xung quanh ông …
những người lính bỗng trở thành những pho tượng đá … những
pho tượng đá đang há hốc mồm ! đang nhìn ông với đôi mắt đứng
tròng… những đôi mắt đầy kinh hoàng, hoảng hốt sau lệnh truyền
mà chỉ một thoáng bỗng chuyển sang giận dữ với những tia nhìn
bốc lửa đã suốt đời ám ảnh ông ! … trong cái khoảng khắc đó …
cái khoảng khắc thiêng liêng chẳng biết là bao lâu mà hình như kéo
dài vô tận trong tiềm thức tiễn đưa anh linh Hồn Thiêng Sông Núi
Tổ Quốc Việt Nam Cộng Hòa rời khỏi đời sống tâm linh người dân
miền Nam chân chính …. chỉ đến khi có tiếng thét vang vọng và tiếp
theo là những tiếng nổ đinh tai, tức ngực vài thân người đổ xuống
… những pho tượng đá di chuyển mờ nhạt trong làn khói bao phủ
những gốc cây rừng âm u huyền ảo ! … giây phút đầu tiên của một
Cuộc Đổi Cờ Lịch Sử … đã có những người lính tự sát trước mắt
ông !...
-	 Anh Hùng Tử … Khí Hùng Nào Tử !...
Những người lính trẻ vẫn im lặng đứng quanh ông chờ lệnh ! Kỷ
luật quân đội theo họ trong từng hơi thở !... họ đợi gì ?!.. ông tự hỏi
và tự trả lời … có thể họ đang đợi ông cũng tự sát và họ sẽ làm
theo ông ! ông chới với trong khoảng khắc đó và ông vội ra lệnh tan
hàng, quăng súng và cởi bỏ quân phục để tránh bị sát hại mà về với
gia đình cho được an toàn … họ đi cả rồi .. ông vẫn còn đứng đó
rất lâu … xung quanh ông súng đạn, áo quần quân phục, giầy saut
vương vãi khắp nơi, ông vuốt mặt nghe rát trong lòng như sát muối,
ông hướng mắt nhìn về phía xác những người lính trẻ … họ còn
rất trẻ, anh hùng hào khí chất ngất !... nhưng mình thua … bị bắt
buộc phải thua !... từ những năm 1973 khi họ cùng nhau ký kết hiệp

Tháng sáu hai không một chín
   118   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128