Page 104 - MUDO79_80
P. 104

Mũ Đỏ 79-80  102

vừa ăn vừa nói vừa kể với nhau đủ thứ chuyện đủ mọi tin tức ồn
ào, khách đến mua đem đi, những tô bún đầy vun âm ấp gạch cua,
những miếng cà chua đo đỏ, vài miếng khế xào hành xanh xanh
vàng vàng vài miếng đậu phụ chiên thêm miếng huyết heo luộc
nếu khách thích, dĩa rau muống chẻ, tiá tô, kinh giới, húng cây
xanh mướt mời gọi thật hấp dẫn lại vừa túi tiền giới bình dân nên
ngoài bạn hàng trong chợ còn có các bác cyclo đạp, xe ba gác, các
cô cậu công nhân và cả chị đổ rác trong chợ cũng là khách hàng
thường xuyên của gánh bún riêu cua đồng Nam Bắc hợp duyên
này, nhờ vậy mà cái thùng thuốc lá cuốn của con Mai và thằng Hòa
cũng được các bác đàn ông chiếu cố mua giùm vài ba điếu … sau
bữa cơm chiều rửa dọn xong thì bà Thu bận rộn nấu nồi riêu cua
của bà để bán sáng sớm ngày mai, tất cả bún, rau và mọi thứ khác
đã đưọc sẵn sàng rồi, giờ này thì dì Thuyên đang ngồi dậy tiếng
Anh cho ba chị em con Thảo, Bích và Mai, dì Thuyên cũng tìm mua
được vải nội hoá còn sót lại, loại vải đã được sản xuất tại miền nam
từ những năm miền Nam chưa bị bắc cộng đập phá tan hoang, dì
rất thích mặc hàng nội hoá vừa mát, vừa đẹp lại rẻ, dì tự cắt may
quần áo cho ba đứa con gái Thảo, Bích và Mai được lành lặn, nhìn
chúng nó xinh xắn hơn, đỡ lem luốc hơn, còn thằng cu Hòa thì đã
có aó quần của hai đứa con trai dì để lại, nó mặc vài ba năm cũng
chưa hết ! nhiều khi nhìn nó trong những bộ áo quần của hai đứa
con dì mà lòng dì se thắt những nỗi nhớ thương, đêm nào dì cũng
thắp nhang cầu xin sự bình yên cho chồng con giờ không biết đang
ở nơi đâu? sống chết thế nào cũng phải cho dì được biết tin …
nhiều lúc dì ôm cu Hòa mà chẩy nước mắt, ngoại nhìn thấy lại đau
lòng cũng âm thầm khóc theo.

       Ông trời cũng không đến nỗi bất công nên một bất ngờ mang
đến sự thay đổi cuộc sống sầu thảm của dì Thuyên khi người đưa
thư tới nhà với một phong thư khá dầy cho dì Thuyên! Lá thư của
dượng Thuyên, chông dì từ Mỹ quốc viết về cho dì ! Chao ơi ! không
có bút mực nào tả cho hết nỗi vui mừng khi dì đón nhận phong thư
với đôi tay run run và những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má, bắt
thần dì úp mặt vào lá thư và oà lên khóc nức nở trong khi người
đưa thư còn đang bô bô nói lời chúc mừng, dì quay người đi như
chạy vô nhà khiến bà Thu phải vội vàng móc túi lấy một chút tiền
dúi vào tay người đưa thư và nói nhỏ :
-	 Cám ơn anh nhiều lắm, khi nào có thư anh lại đem đến giùm
nhé !
Người đưa thư hoan hỉ mỉm cười với bà Thu :
-	 Dạ được mà bà chị, đó là bổn phận của tui mà, cả nhà

                   Tháng sáu hai không một chín
   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109