Page 103 - MUDO79_80
P. 103

Mũ Đỏ 79-80                   101

bộ trung ương ngoài miền bắc vô nam có chỗ cư ngụ liền!
Quán bún riêu cua đồng ra đời gặp thời “ mở cửa “ che mắt thế giới
bên ngoài nên cũng được dễ thở đôi chút, các quan “ cách mạng “
cũng đã biết “ăn “ của chìm của nổi một cách khá công khai như để
cho người dân đừng ngần ngại mà biết cách “ Xin “ thì sẽ “ Cho “ ,
hai bà má cũng biết cách điếu đóm, quà cáp luôn nên tuị nhỏ cũng
không còn đói dài như những năm đầu của “cách mạng thành công
“ hay “ giải phóng “ cái gì đó, nhìn bầy con mà bà Thu thấy nao lòng
sót dạ nhưng cũng có đôi phần an ủi vì bà còn có chúng quanh
quẩn, chỉ tội cho dì Thuyên chồng con vẫn biền biệt không biết sống
chết ra sao! nhưng dù sao thì dì Thuyên cũng không còn xanh xao
vàng vọt vì đau buồn, thương nhớ chồng con của dì như trước nữa,
hình như dì cũng đã yên phận tạm thời, bà Thu thầm cảm ơn trời
đất đã cho chị em bà có đủ nghị lực, duyên may để vượt qua những
khó khăn khốn khổ tột cùng mà còn sống tới ngày hôm nay, chị em
bà Thu cũng không ngờ cái quán bún riêu với bàn ghế lọc cọc vậy
mà cũng nuôi sống được cả gia đình này không còn bữa đói, bữa
no mà còn có chút tiền dành dụm chắt chiu cho dì Thuyên đi mua “
chui “ từng chỉ vàng phòng khi có ngày bị dẹp quán hoặc thình lình
họ bắt đi những vùng kinh tế mới nơi rừng sâu, nước độc hoang
vắng xa xôi thì cũng còn có chút tiền mà xoay sở để sống !... riêng
ngoại thì rất vui với quán bún riêu cua đồng, ngoại thường hay cười
nói với mọi người quen rằng :
-	 Ông bà nội thằng cu Hòa phù hộ cho mẹ con nó buôn may
bán đắt, cái nồi bún riêu cua này là bà nội tụi nhỏ dậy cho má nó
nấu cho thằng cha nó ăn mà bây giờ thành ra nuôi cả nhà đó đa …
Ngoại cũng thấy yên tâm hơn khi cuộc sống của hai người con gái
đã tạm ổn, mấy đứa cháu ngoại cũng không còn khốn khổ như
những năm qua, ngoại thường thắp nhang cám ơn trời Phật, ông
bà phù hộ cho cả gia đình mọi sự bình an tai qua nạn khỏi là phước
đức lắm rồi, thời buổi này chỉ cầu được bình an thôi đừng có tai bay
hoạ gởi còn thì không mong gì hơn nữa, mà hầu như thời buổi này
chẳng còn ai dám cầu mong tiền tài danh vọng gì ráo trọi !... dính
vô những thứ đó bây giờ thì chỉ khổ vào thân thôi, thiên hạ dòm ngó
rồi thì lại nay tù mai tội chứ ích lợi gì !.. mong làm chi những thứ đó
nữa ! bởi vậy mấy đứa nhỏ cũng chẳng cần tới trường học mà làm
gì… bần cùng hóa ngu dân là chính sách của nhà nước bây giờ mà
… nhà nước cộng sản mà !... đâu giống như thời Việt Nam Cộng
Hòa con nít sáu tuổi là bắt buộc phải cắp sách tới trường tiên học
lễ hậu học văn không thì cha mẹ đứa nhỏ sẽ gặp lôi thôi ngay…

        Quán bún riêu cua buổi sáng thật vui, khách ngồi chen nhau

Tháng sáu hai không một chín
   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108