Page 69 - MUDO 77
P. 69

Mũ Đỏ 77                            65
        mong đợi đã đến, qua tin tức hàng ngày, biết rằng vì chiến sự nên đường
        giao thông huyết mạch, Sài Gòn Biên Hòa chưa nối lại, nên chưa thể trở
        về Sài Gòn lúc này được. Dầu sao cũng làm bớt đi sự lo lắng, đài truyền
        hình nhắc đi nhắc lại tên từng đơn vị, dự lễ gắn huy chương, họ rất cẩn
        trọng lập lại nhiều lần là lễ gắn huy chương cho Chiến Ðoàn 1 Nhảy Dù
        gồm các đơn vị TÐ2ND, TÐ7ND, TÐ9ND, PÐCND và các đơn vị trực
        thuộc Chiến Ðoàn. Nhà tôi nhắc nhở các con, đứa nào ngoan, cho coi hình
        Bố, nên ba cháu lúc đó cháu nào cũng ngoan ngoãn, ngồi bên mẹ coi phần
        tin tức trước, sau đó là phần gắn huy chương, cho các Thiên Thần Mũ Ðỏ
        Chiến Ðoàn 1 Nhảy Dù từ Huế trở về, cả nhà im lặng theo dõi mong cho
        mau đến phần gắn huy chương, các cháu thay phiên nhau hỏi những câu
        hỏi; làm mẹ cháu không biết đường trả lời.
        -Bao giờ mình được gặp Bố
        -Ðứa nào ngoan mai gặp Bố,
        -Bố có mua quà cho con không,
        -Có Bố mua nhiều quà lắm
        Rồi lễ gắn huy chương cũng đến, lần lượt các đơn vị tác chiến sau cùng
        là pháo binh. Nhà tôi lặng người khi họ giới thiệu PÐCND, nhưng không
        thấy tôi đâu, ngay cả một số sĩ quan, hạ sĩ quan và một số anh em khác
        quen mặt, đều không thấy một ai, các cháu vẫn vô tư, cười đùa, không một
        chút suy nghĩ, nhưng sau cuộc gắn huy chương, không thấy hình bố, các
        cháu đều nói:
         - Họ xấu quá không gắn huy chương cho Bố. Tất cả lại chạy nhảy vui đùa,
        nhà tôi tím người lại ngồi bất động, mất liên lạc với Sài Gòn, đầu óc rối
        vò không hiểu đơn vị tôi bây giờ ra sao, làm sao biết tin được đây? Không
        lẽ cả đơn vị........tại sao cả pháo đội không có một ai quen mặt........Nàng
        không giám nghĩ tiếp, bất ngờ cô giáo bên hàng xóm chạy sang hỏi:
        Cô Tư ơi sao không thấy chú Tư đâu hết, (tôi thứ hai nhà tôi thứ tư mọi
        người hàng xóm đều quen gọi như vậy lâu ngày thành quen, tôi trở thành
        thân cư thê). Nhà tôi không trả lời được, miệng mếu máo rồi òa lên khóc,
        suốt ba ngày sau đó, mắt nàng lúc nào cũng đỏ hoe. Bao nhiêu ác mộng
        đến dồn dập, bao nhiêu câu hỏi đều không có đáp số, chỉ hai ngày sau, nhà
        tôi như kiệt lực. Ông bà ngoại các cháu thấy vậy dỗ dành, rồi cũng lo lắng
        chạy đôn đáo, cầu nguyện, coi bói toán. Không có một câu trả lời nào làm
        cho nhà tôi an tâm, hàng ngày nhà tôi chỉ mong sao cho, đường về Sài Gòn
        thông thương, nhưng tin tức vẫn tiếp tục xấu, ta chưa hoàn toàn kiểm soát
        được khu Hàng Sanh, đành ra bưu điện gọi về hậu cứ đơn vị tại Sài Gòn,
        hy vọng sau cùng cũng không làm được, đành cầu nguyện trong nước mắt
        đầy vơi! (Chuyện này không thể xẩy ra ở xứ văn minh được).
        Ðến ngày 20 tháng 2 năm 1968, đường Sài Gòn-Biên Hòa mới được thông
        thương, nhà tôi và ông ngoại các cháu tức tốc về Sài Gòn. Lúc đó nhà tôi
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   64   65   66   67   68   69   70   71   72   73   74