Page 170 - DacSanMuDo73
P. 170
168 Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân
“nghi lễ” cho cuộc xử bắn, năm tử tội được đưa ra trước hội trường để
nghe tuyên án: “Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Độc Lập-Tự Do-
Hạnh Phúc.. Xét bốn tiêu chuẩn của tập trung cải tạo, các tên Lê Lô, Trần
Đình Khôi, Phạm Công Bằng, Trần Quang Hạnh, Chế Đức Thảo can tội
ngụy quân.. Không thành tâm hối lôi, học tập lao động cải tạo; không chấp
hành kỹ luật trại giam, âm mưu thực hiện trốn trại.. Tuyên án: Tử Hình!”


Toán tử tội được dẫn đến trước những chiếc cột. Các anh có muốn nói điều
gì không? Trưởng trại thoáng bối rối trước sự im lặng bình thản của năm
người. Không một ai có dấu hiệu sợ hãi. Không có gì? Lô thay mặt các
bạn trả lời (Bởi khi chấp cung, Lô đã xác nhận ông là người trách nhiệm
độc nhất tổ chức vụ trốn trại). Nhưng đột nhiên, ông cười nhẹ.. Nếu cho
hút điếu thuốc lào thì tốt lắm! Trưởng trại trầm mặt nghĩ ngợi (không hiểu
Lô có ẩn ý gì vì yêu cầu quá nhỏ nhoi, bất ngờ) trước khi chấp thuận. Lô
biết ý , giải thích: “Tôi có cái điếu mới, gởi ở các anh BK (Đọc là Bê-Ka,
Biệt Kích), tôi muốn hút cái điếu đó một lần chót!” ..Có đây! Có đây! Thưa
ban (Ban giám thị), chúng tôi hiện giữ cái điếu của anh Lô. Viên trưởng
toán biệt kích mau lẹ đứng dậy từ đám tù ngồi chật hội trường. Chiếc điếu
được đưa tới, Lô cầm lấy ung dung.. Mình chơi một điếu nghe mấy ông.
Những người bạn đưa mắt nhìn nhau.. Hạnh nói nhỏ chán nản: Hút làm gì
Lô? Thì cứ hút đi, trước sau cũng chết! Lô ngồi xuống, cho thuốc vào nỏ
điếu, châm cây đóm, kéo sâu hơi thuốc, thở khói lên trời. Ông cười nhẹ,
đứng dậy, trao điếu cho các bạn.. Làm một bi đi! Trung Tá Lê Lô nhìn
quanh hội trường, đến với môi người tù, mặt ông không biến sắc.. Ấp
Bắc, 1963; Pleime, 1965; Cầu An Hòa Huế, Tổng Công Kích đợt 2, Nghĩa
Trang Người Pháp, Ngã Tư Bảy Hiền, Sàigòn, Mậu Thân, 1968; Hạ Lào,
Động Ông Đô, Chu Pao, La Vang, Quảng Trị, 1972; Long Khánh, tháng
4, 1975.. Đoạn đường mười-hai năm một đời chiến đấu ông đi qua không
một lần yếu đuối. Vậy coi đây chỉ là trận chiến cuối, trận đánh không vũ
khí, chỉ với những người bạn từng sống-chết, và những người bạn tù ngồi
im lặng dưới xa. Lê Lô thở hắt như lần trái đạn 57 ly bắn tung chiếc M113
và thân hình ông trước Thánh Đường Đức Mẹ La Vang, nơi quê hương
Quảng Trị, chiều Tháng 7, mùa He 1972. Ngày ấy, cũng nắng như hôm
nay. Nhưng nắng miền Nam ấm, vàng tươi, rực rỡ hơn. Có chiếc xe đổ
nhanh dưới lưng đồi, trước bộ chỉ huy trại. Bóng người chạy vội lên hội
trường.. Dừng lại! Dừng lại! Lô tỉnh lạnh bảo Hạnh, Bằng, hai người bạn
đứng gần.. Cứ hút đi, đừng để ý làm gì!

Xe đò bỏ Tỉnh Lộ 152 nhập vào Xa Lộ 101, địa giới giữa Gilroy (thủ phủ
tất cả sản phẩm tỏi của Mỹ) và San José. Người bạn đồng hành chấm dứt
câu chuyện: Tôi phải đưa cái điếu tận tay ông ấy vì như vừa kể, nó cứu

...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175