Page 237 - mudoso72
P. 237
Muõ Ñoû 72 237
tường và dọc theo hành lang trang trí thật nhiều tranh ảnh và nghệ thuật
điêu khắc phần nhiều của dân da mầu. Vừa ra cửa “Arrival” thì cũng vừa
gặp Mũ đỏ Hạnh. Tay bắt mặt mừng thật là vui khi gặp lại nhau.
“Này Mr. Hạnh thành phố này có bà con gì với anh Bảy Chà không?”
“Sao vậy?”
“Thì anh Bảy Chà da đen quảng cáo cho kem Hynos ngày xưa ở Sài Gòn
đó.”
“A! A! Hiểu rồi. Được rồi chê Alanta há.”
Trời về khuya mát dịu, xa lộ vắng vẻ yên tịnh. Hạnh hỏi khi tôi đang dỏi
mắt theo những hàng cây hai bên xa lộ.
“Sao bay cũng gần 6 tiếng phải không? Đói không?”
“Đói. Giờ này mà có phở thì đã biết mấy”
“Yên chí, có phở mở 24/24.
Và thật vậy, chàng ta đã đưa tôi đến tiệm phở “I luv Phở” vào lúc 2 giờ
sáng.
Phở ngon không thua gì San Jose và rẻ nửa. Phở 24/24 mà như vậy là
quá được và nó ngon hơn khi ăn trong niềm vui gặp lại bạn bè Nhảy dù.
Đến đây thì tôi đã hơi gờm Atlanta qua tiệm phở 24/24 và không dám chê
Atlanta là nhà quê, ấn tượng gây ra bởi tranh ảnh nghệ thuật khi mới bước
xưống phi trường.
Sáng thứ Năm 4 giờ sáng Mũ đỏ Hạnh đã đập cửa phòng. Hai con mắt
cay xè vì khác giờ California đến 3 tiếng, tức là 1 giờ sáng bên California.
Tuy nhiên Nhảy Dù Cố Gắng. Cà phê, bánh “Ba tê sô” xong thì phái đoàn
khởi hành. Chiếc xe Van 10 chổ gồm có Niên trưởng Đại tá Tường, Hạnh
Chi Hội trưởng Atlanta, Hùng Tiểu đoàn 3, Phước (tôi quên mất đơn vị)
anh Ẩn , Đại đội Tác Chiến Điện Tử, anh chi Điền (không biết KBC). Đặc
biệt có mặt của nử xướng ngôn viên Trần Kim Tiền của đài phát thanh Việt
Sóng Atlanta, Georgia. Dọc đường chúng tôi nghé nhiều lần tại các trạm
đổ xăng để cho Cậu Năm (danh xưng thân mật của Niên trưởng Tường)
mua và cạo vé số. Suốt hành trình thật vui nhộn vì anh em đang phấn khởi
về những ngày vui hội ngộ với các đồng đội thủa “hào khí ngất trời” sắp
tới, rồi cô xướng ngôn viên Kim Tiền cũng là thêm một động lực để không
khí thêm hào hứng với sự góp chuyện duyên dáng và giọng nói ngọt ngào.
(Xướng ngôn viên mà lị). Xin cám ơn em gái hậu phương Kim Tiền nhé.
(Làm tôi nhớ em gái Dạ Lan)
Chúng tôi đến khu vực Fall Church, sảnh đường khách sạn Western Inn
vào khoảng 5 pm thì đã thấy phe ta đang ồn ào náo nhiệt, tay bắt mặt mừng
với những tiếng cười ha hả hào sảng như thưở nào. Đó đây tiếng gọi nhau
ơi ới:
“Ê! Mày tới lâu chưa?”
“Ủa sao thằng T. nó không đi? “Vợ không cho hả?”
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   232   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242