Page 166 - mudoso72
P. 166
166 Muõ Ñoû 72
Lan đã luôn mất ngủ nàng cứ mãi mơ màng đến tương lai cuả một đôi vợ
chồng cùng góp công sức nuôi daỵ con cái .Lan đã bồn chồn đã lo-lắng
hồi-hộp hơn cã lần chờ đám cưới ngày xưa . Thật vây vì dự-đinh đám cưới
cuả anh và nàng ngày trước nó đã chắn chắn nằm trong đôi tay cuả cã hai
người .Nhưng lãn tái hợp nầy lại hoàn toàn lệ thuộc vào vận mênh mà thôi
dầu trong đó có tất cã sự cố gắng vượt bực cuả nàng .........Bước vaò nhà,
anh đi một vòng nhìn qua nơi ăn chốn ở cuả vợ con .Bất chợt anh xoay
người lại ôm chặt Lan vào đôi vòng tay làm nàng muốn nghẹt thở anh nói
trong giong nghẹn-ngào “Cám ơn em đã giử lời hứa .” và anh bật khóc
.Lan chết sửng nhìn anh, đây là lần đầu nàng thấy anh khóc, từ khi hai
ngươì biết nhau .Người lính Mủ đỏ oai hùng trên chiến-trường ngày xưa
! Tại sao anh có thể ủy-mỵ như thế .??Có lẽ anh khóc vì qúa sung sướng
,khóc cho một hạnh phúc mà anh vừa tìm lại đươc trong vòng tay mình .

Đắp mền cho các con xong .Lan trở lại phòng ngủ cuả mình .Nàng nghỉ
rằng mình sẽ lim chết trong đôi vòng tay ấm cuả chồng .Nhưng khi đôi
vòng tay ấm-áp ấy vừa phủ trọn thân hình bé nhỏ của nàng .Cãm giác tôi-
lỗi bất chợt ập đến, như một cơn bão tuyết. Phản-xạ tự nhiên làm nàng
co người laị và đóng băng ....Anh cũng khưng laị vì phản ứng lạ lùng cuả:
vợ ..........Cuộc sống vẫn cứ tiếp nối, trong căn nhà nhỏ . Lan vẫn lặng lẽ
né tránh .Anh thì cứ băn-khoăn bực bôị .Dường như họ không hiểu ,phải
đối diện sự thật như thế nào! Khi hai đứa con hãy còn qúa nhỏ.Họ cũng
không có lối thoát .Một lần vô-tình Lan nghe anh hỏi chú út . ‘ Em hãy nói
thật cho anh biết ,có phải trong thời-gian quá cô-đơn ở đây ! Chị hai em
đã có người khác rồi phải không ? Taị sao chị ấy cứ tránh né anh hoài .!”
Chú út khoát lia-liạ đôi bàn tay . “ Không có đâu anh ! Tội nghiệp chị lắm
.....” Chú út đắn- đo một lúc rồi ấp-úng nói “ Trong lúc đi chui, chị đã bị
hải tặc hãm-hiếp ..” Anh thảng-thốt kêu lên “ Trời ơi ! Vậy mà mọi người
giấu anh .” Anh đã bum mặt mình bằng cã đôi bàn tay gầy guộc .Nhưng
anh không khóc ,đôi mắt anh rực lửa căm thù .Anh dựa người vào thành
ghế sô-pha dường như anh đang oằn –oaị trong đau đớn ....Lan chay vội ra
sân sau .Nàng khóc ngất ,khóc như chưa bao giờ được khóc ......Lan không
biết, mình đã ngôì ở bực thềm bao lâu, nước mắt dừơng như đã cạn , đôi
mắt raó hoảnh,đôi môi khô cứng .Nàng nhớ lại cãnh bị dày xéo trên thuyền
.Nhục-nhã đau-đớn .Nhưng nàng lại thầm cãm ơn tên hải tặc ,ít ra tai-nạn
đó cũng là lý do chính đáng , gánh được một phần sự tránh né cuả nàng
dành cho anh . Thật mỉa-mai nàng là nạn-nhân , lai phải thầm cám ơn tên
tội phạm dã man .Đúng là phải cười trong nước mắt Lan không mặc cãm
tôi-lỗi vì bị hải tặc hãm hiếp .Đó là một tai nạn thãm thương nhất trên cõi
đời, mà thân-phận làm đàn-bà phải gánh chịu, nếu gặp phải Nàng chỉ bị
dày vò, vì chính nàng, đà chọn lựa sự đổi chác bẩn-thỉu ,đễ được ra đi .Xét
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   161   162   163   164   165   166   167   168   169   170   171