Page 44 - DACSAN71
P. 44
Muõ Ñoû 71 - XUAÂN AÁT MUØI 2015 44
coi truyền hình; họ phát hình và nói phần tin tức trước, sau đó là phần gắn
huy chương, cho các Thiên Thần Mũ Ðỏ Chiến Ðoàn 1 Nhảy Dù từ Huế
trở về, cả nhà im lặng theo dõi mong cho mau đến phần gắn huy chương,
để được nhìn thấy hình bóng những người thân yêu của mình, trong lúc
chờ đợi các cháu thay phiên nhau hỏi những câu hỏi; làm mẹ cháu không
biết đường trả lời.
-Bao giờ mình được gặp Bố
-Ðứa nào ngoan mai gặp Bố,
-Bố có mua quà cho con không,
-Có Bố mua nhiều quà lắm
Rồi lễ gắn huy chương cũng đến, lần lượt các đơn vị tác chiến sau cùng
là pháo binh; nhà tôi lặng người khi họ giới thiệu PÐCND, nhưng không
thấy tôi đâu, ngay cả một số sĩ quan, hạ sĩ quan và một số anh em khác
quen mặt, đều không thấy một ai, các cháu vẫn vô tư, cười đùa, không một
chút suy nghĩ, nhưng sau cuộc gắn huy chương, không thấy hình bố, các
cháu đều nói,
Họ xấu quá không gắn huy chương cho Bố, tất cả lại chạy nhảy vui đùa,
nhà tôi thu người lại ngồi bất động, mất liên lạc với Sài Gòn, đầu óc rối vò
không hiểu đơn vị tôi bây giờ ra sao, làm sao biết tin được đây? Không lẽ
cả đơn vị.!!!.......Tại sao cả pháo đội không có một ai quen mặt........Nàng
không dám nghĩ tiếp, bất ngờ cô giáo bên hàng xóm chạy sang hỏi:
Cô Tư ơi sao không thấy chú Tư đâu hết, (tôi thứ hai nhà tôi thứ tư mọi
người hàng xóm đều quen gọi như vậy lâu ngày thành quen, tôi trở thành
thân cư thê) nhà tôi không trả lời được, miệng mếu máo rồi òa lên khóc,
suốt ba ngày sau đó, mắt nàng lúc nào cũng đỏ hoe, bao nhiêu ác mộng
đến dồn dập, bao nhiêu câu hỏi đều không có đáp số, chỉ vài ngày sau, nhà
tôi như kiệt lực, ông bà ngoại các cháu thấy vậy dỗ dành, rồi cũng lo lắng
chạy đôn đáo, cầu nguyện, coi bói toán, không có một câu trả lời nào làm
cho nàng an tâm, hàng ngày nhà tôi chỉ mong sao cho, đường về Sài Gòn
thông thương, nàng muốn được về Sài Gòn ngay, nhưng tin tức vẫn tiếp
tục xấu, ta chưa hoàn toàn kiểm soát được khu Hàng Sanh, đành ra bưu
điện gọi về hậu cứ đơn vị tại Sài Gòn, hy vọng sau cùng này cũng không
ai giúp nàng được như ý, mọi hệ thống liên lạc đều bị gián đoạn, chỉ còn
biết cầu nguyện trong nước mắt đầy vơi(chuyện này không thể xẩy ra ở xứ
văn minh được).
Ðến ngày 20 tháng 2 năm 1968, đường Sài Gòn-Biên Hòa mới được thông
thương, nhà tôi và ông ngoại các cháu tức tốc về Sài Gòn, lúc đó nhà tôi
mới nhận được tin vui, nàng hớn hở rủ ông già đi kiếm gì ăn, cơn đói thực
sự lúc này mới hành hạ, sau mấy ngày ăn không ngon, ngủ không yên, bây
giờ nàng đã hoàn hồn; tin vui nghe được sau khi nhà tôi đến cổng A trại
Hoàng Hoa Thám, gọi điện thoại cho Trung Sĩ Nhất Mai văn Ðảo làm kế
Tieåu ñoaøn Quaân y - Giöû ñôøi cho nhau
coi truyền hình; họ phát hình và nói phần tin tức trước, sau đó là phần gắn
huy chương, cho các Thiên Thần Mũ Ðỏ Chiến Ðoàn 1 Nhảy Dù từ Huế
trở về, cả nhà im lặng theo dõi mong cho mau đến phần gắn huy chương,
để được nhìn thấy hình bóng những người thân yêu của mình, trong lúc
chờ đợi các cháu thay phiên nhau hỏi những câu hỏi; làm mẹ cháu không
biết đường trả lời.
-Bao giờ mình được gặp Bố
-Ðứa nào ngoan mai gặp Bố,
-Bố có mua quà cho con không,
-Có Bố mua nhiều quà lắm
Rồi lễ gắn huy chương cũng đến, lần lượt các đơn vị tác chiến sau cùng
là pháo binh; nhà tôi lặng người khi họ giới thiệu PÐCND, nhưng không
thấy tôi đâu, ngay cả một số sĩ quan, hạ sĩ quan và một số anh em khác
quen mặt, đều không thấy một ai, các cháu vẫn vô tư, cười đùa, không một
chút suy nghĩ, nhưng sau cuộc gắn huy chương, không thấy hình bố, các
cháu đều nói,
Họ xấu quá không gắn huy chương cho Bố, tất cả lại chạy nhảy vui đùa,
nhà tôi thu người lại ngồi bất động, mất liên lạc với Sài Gòn, đầu óc rối vò
không hiểu đơn vị tôi bây giờ ra sao, làm sao biết tin được đây? Không lẽ
cả đơn vị.!!!.......Tại sao cả pháo đội không có một ai quen mặt........Nàng
không dám nghĩ tiếp, bất ngờ cô giáo bên hàng xóm chạy sang hỏi:
Cô Tư ơi sao không thấy chú Tư đâu hết, (tôi thứ hai nhà tôi thứ tư mọi
người hàng xóm đều quen gọi như vậy lâu ngày thành quen, tôi trở thành
thân cư thê) nhà tôi không trả lời được, miệng mếu máo rồi òa lên khóc,
suốt ba ngày sau đó, mắt nàng lúc nào cũng đỏ hoe, bao nhiêu ác mộng
đến dồn dập, bao nhiêu câu hỏi đều không có đáp số, chỉ vài ngày sau, nhà
tôi như kiệt lực, ông bà ngoại các cháu thấy vậy dỗ dành, rồi cũng lo lắng
chạy đôn đáo, cầu nguyện, coi bói toán, không có một câu trả lời nào làm
cho nàng an tâm, hàng ngày nhà tôi chỉ mong sao cho, đường về Sài Gòn
thông thương, nàng muốn được về Sài Gòn ngay, nhưng tin tức vẫn tiếp
tục xấu, ta chưa hoàn toàn kiểm soát được khu Hàng Sanh, đành ra bưu
điện gọi về hậu cứ đơn vị tại Sài Gòn, hy vọng sau cùng này cũng không
ai giúp nàng được như ý, mọi hệ thống liên lạc đều bị gián đoạn, chỉ còn
biết cầu nguyện trong nước mắt đầy vơi(chuyện này không thể xẩy ra ở xứ
văn minh được).
Ðến ngày 20 tháng 2 năm 1968, đường Sài Gòn-Biên Hòa mới được thông
thương, nhà tôi và ông ngoại các cháu tức tốc về Sài Gòn, lúc đó nhà tôi
mới nhận được tin vui, nàng hớn hở rủ ông già đi kiếm gì ăn, cơn đói thực
sự lúc này mới hành hạ, sau mấy ngày ăn không ngon, ngủ không yên, bây
giờ nàng đã hoàn hồn; tin vui nghe được sau khi nhà tôi đến cổng A trại
Hoàng Hoa Thám, gọi điện thoại cho Trung Sĩ Nhất Mai văn Ðảo làm kế
Tieåu ñoaøn Quaân y - Giöû ñôøi cho nhau