Page 207 - DACSAN70
P. 207
Muõ Ñoû 70 207

lời hứa với mẹ tôi.
Tôi cũng không biết tại
sao tôi và người đó chỉ gặp
gỡ và tiếp xúc trong có vài
chục ngày, chính xác là từ
ngày 06/01/1972 đến ngày
25/03/1972, mà tôi lại luôn
luôn thương mến, cảm phục,
tự hào và luôn lấy người làm
tấm gương soi để tôi có đủ
nghị lực vượt qua mọi khó
khăn. Có lẽ là do cuộc sống
của người quá vĩ đại và tôi
đã được thừa hưởng một
phần của nó. Mặc dù khi ra
đi người đã không thực hiện
được một lời hứa với mẹ tôi
mà cho tới bây giờ tôi vẫn hỏi
: “Tại sao?”Charlie, tên nghe
quá lạ! “Toàn thể những địa danh nơi hốc núi, đầu rừng, cuối khe suối,
tận con đường, tất cả đều bốc cháy, cháy hừng hực, cháy cực độ...Mùa Hè
1972, trên thôn xóm và thị trấn của ba miền đồng bốc cháy một thứ lửa
nhân tạo, nóng hơn, mạnh hơn, tàn khốc gấp ngàn lần, vạn lần khối lửa
mặt trời sát mặt…
Kinh khiếp hơn Ất Dậu, tàn khốc hơn Mậu Thân, cao hơn bão tố, phá
nát hơn hồng thủy. Mùa Hè năm 1972- Mùa Hè máu. Mùa Hè của sự chết
và tan vỡ toàn diện.
Nếu không có trận chiến mùa Hè năm 1972, thì cũng chẳng ai biết đến
Charlie, vì đây chỉ là tên quân sự dùng để gọi một cao độ nằm trong chuỗi
cao độ chập chùng vùng Tân Cảnh, Kontum.
Charlie, “Cải Cách,” hay “C,” đỉnh núi cao không quá 900 thước trông
xuống thung lũng sông Pô-Kơ và Đường 14, đông-bắc là Tân Cảnh với
mười hai cây số đường chim bay, đông-nam là Kontum, thị trấn cực bắc
vùng Tây Nguyên.”
(Trích trong “Mùa hè đỏ lửa” của Phan Nhật Nam)
Charlie bỗng trở thành một địa danh được nhắc nhớ từ sau 4000 quả
đạn pháo tới trong một ngày, từ sau người mũ đỏ Nguyễn Đình Bảo nằm
lại với Charlie.
(Trích lời giới thiệu trong CD Chiến tranh và hòa bình của Nhật Trường
Trần Thiện Thanh)


Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014
   202   203   204   205   206   207   208   209   210   211   212