Page 150 - DACSAN70
P. 150
150 Muõ Ñoû 70



Veà ñaây anh




Ñaïi hoäi hoa duø











Quản dù


Năm tháng phôi pha, nhưng tai tôi vẫn còn nghe văng vẳng tiếng ngâm
vang từ núi rừng, từ đồng nội vọng lại:

“Mũ Ðỏ như thể tay chân.
Anh em đã có cửa nhà anh em”.


Người bạn quí mến vô cùng, ưu ái vô cùng; có khi là đàn ông, cũng có khi
là đàn bà, mà chúng ta có diễm phúc, thân cận trên cõi đời ô trược này,
tưởng như vĩnh cửu; nên cố ôm lấy mộng ban đầu, khi hoạn nạn chắc chắn
được nâng niu trong vòng tay êm ấm của nhau, bạn sẽ dìu dắt ta để cùng
hò câu thơ “ta đã cùng trong vòng tay trìu mến” (copy) nhưng chưa chắc
là như vậy; có thể một ngày nào đó, đương sự đằng sau quay, đằng trước
bước. Lúc đó ta mới thấy rừng thông bỗng dưng vàng úa, chim chóc im
lặng ngậm ngùi, trời đất như quay cuồng, sóng đại dương cũng phải nghẹn
ngào, im lìm. Trời bổng dưng sẵn sàng một trận đại hồng thủy “Katrina”
ập đến, để ban cho mối chân tình bên “đại dương” thêm “lạnh giá”.
Con cái mà chúng ta ôm ấp với tất cả máu đào trong trái tim nóng hổi, tình
yêu thương hết mực, rồi cũng có thể sẽ nhẹ nhàng tan loãng, như khói bay
theo chiều gió của“lựu đạn khói đánh dấu hướng gió, tại đầu bãi nhảy ngày
nào”, thôi cũng đành bước chân vào nhà dưỡng lão, cho nó êm ả trôi theo
giòng nước, để được trọn tình với người.
Những người yêu dấu, thương yêu mặn mà nhất đời, ta đã gửi cả thân xác
lẫn tinh thần và danh dự vào mối tình thâm đó! Ôi! Một ngày nào đó! Có
thể trở thành hư không, phụ bạc lòng tin cậy và sự tin yêu của nhau, nó
Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014
   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155