Page 166 - DacSan69
P. 166
166 Muõ Ñoû 69
hối tôi dẫn 3 trung đội về BCH Tiểu đoàn. Nhìn lại xác anh em và súng
chưa kịp lấy lại được, số thương binh nằm rải rác chung quanh. Hơn nữa
danh dự binh chủng Nhảy Dù không thể nào để cho mất súng và mất xác,
nhất là xác của các chiến hữu đã hằng ngày tíu tít quấn quít rất dễ thương,
họ đã nhiều phen cùng hoạn nạn, cùng sinh tử, nên tôi quyết định cãi lại
quân lệnh.


Tôi nói trong máy với anh Thành Râu: - Thà là ra toà án quân sự, tôi
nhất định không rút, vì binh sĩ và xác chết còn kẹt ở đây. Rồi bảo Đình
phụ nạp đạn, tôi đứng nơi vách đất, vừa nhắm bắn vừa điều động cả 3
trung đội. Minh và Khải thấy tôi la hét “Xung phong” cũng phụ giúp đốc
thúc binh sĩ mình. Dựa vào vách đất, tôi có thể quan sát rõ địch đang núp
từng chòm mả một; hễ tên nào ló đầu lên, tôi bắn ngay, khiến chúng hụp
xuống. Nhờ vậy anh em ba trung đội cứ nhích lên dần. Có thể nói đây là
trận để đời của tôi, vì hầu như đánh xáp lá cà với lực lượng chính qui, đông
đảo quân số của địch. Tôi vừa thúc hối ba trung đội, bằng cách bắn dọa
trên đầu họ, vừa hô xung phong, mà mỗi lần chỉ lên được vài bước.
Tôi và Đình cách cây thượng liên của địch khoảng mười lăm thước (chỉ
15 thước nên thấy đầu nòng súng địch rõ mồn một), trong khi đó binh sĩ 3
trung đội dàn dài bên trái, phía sau tôi khoảng 10 thước.

Các binh sĩ đang còn e ngại hỏa lực địch, thì đột nhiên Binh nhứt
Nguyễn văn Ba, y tá đại đội, bò sát lên trước và hạ được tên xạ thủ thượng
liên, Ba dơ cao súng địch, khiến đồng đội phấn khởi, đứng lên vừa bắn vừa
hô xung phong, đuổi địch ra khỏi nghĩa địa. Ba kể lại, khi xạ thủ thượng
liên thấy anh chĩa súng bất ngờ, vội đưa hai tay lên, Ba vì súng bị kẹt đạn
(lại là y tá nên hơi lạng quạng), anh lính quýnh không dám cho y đầu hàng,
sợ hắn biết rồi bóp cò thượng liên, vì thế mới ném lựu đạn để tự vệ. Binh
sĩ đại đội lo thu lượm súng và xác của bạn cùng rất nhiều súng địch. Tám
lọ, anh hề của đại đội, ôm một bó súng to, toàn AK-47 và B-40. Đột nhiên
một tên bên kia đường,tựa gò mả bắn qua, tôi nghe một tiếng “Rẹt”, đáy
quần bị bắn rách, rờ thấy “Hắn” còn nguyên, đùi bị rướm máu, nhưng chỉ
trầy da. Tôi vừa bắn trả cầm chân vừa ra lệnh rút về BCH Tiểu đoàn. Thật
là hú hồn, giằng co suốt buổi, tôi đã đứng bắn hàng trăm viên đạn AR-15,
áo quần rách tả tơi, mà chỉ bị thương rách một chút xíu ở vành tai trái và
bắp đùi phải!

Lúc về BCH, gặp Thiếu tá Nhã, Tiểu đoàn trưởng, ông vẫn giữ vẻ mặt
nghiêm, nhưng không trách phạt vi lệnh mà còn bảo anh lính phục vụ kiếm
khúc bánh mì cho tôi lót bụng. Còn anh Thành và anh Đỉnh thì cười kín
đáo, tỏ ý hân hoan khuyến khích. Nhưng cũng nhờ cú “Bốc đồng” này,
Xuân Giáp Ngọ 2014
   161   162   163   164   165   166   167   168   169   170   171