Page 165 - DacSan69
P. 165
Muõ Ñoû 165

Đồng Minh Mỹ định giả vờ làm ngơ, để thử tài hai con gà chọi
nhau. Thử xem Miền Nam có đủ sức tự lực tự cường, cho đàn anh
dễ bề rút tay ra khỏi cuộc chiến đầy tốn kém. Tiện thể vồ anh Việt Cộng
một vố lớn, chẳng biết mấy anh Bộ Chính Trị ngoài Bắc và Cục R trong
Nam có biết không?
Hừng Đông vừa ló dạng, các trung đội tung ra lục soát và bắt sống hơn
10 tù binh. Quân địch toàn trẻ măng, khoảng 16, 17 tuổi, nói giọng Quảng
Bình, mặt mày đỏ ngây, ngơ ngơ ngác ngác. Sau nầy tôi mới biết họ đã
dùng thuốc “Hùng Binh” của Trung Cộng chế. Thuốc nầy là loại kích
thích, khi uống vào thì hăng máu và không hề sợ chết.

Đến 8 giờ sáng, Bộ Chỉ Huy Tiểu đoàn đang bị địch đe dọa tấn công,
tôi nghe tiếng the thé của Đại úy Đỉnh, sĩ quan ban 3, gọi Thành “Râu”,
kéo binh về tiếp viện. Thành Râu ra lệnh tôi dẫn nhanh trung đội, dọc theo
Quốc Lộ I, từ Ngả ba Long Hưng, hướng về Bộ chỉ huy Tiểu đoàn, gần
cầu Thạch Hản, tiếp theo là trung đội của Thiếu uý Minh, và Chuẩn uý
Khải. Chúng tôi đang đi trên Quốc lộ I, vừa tới ngả tư đường về nhà thờ
La Vang, gần BCH Trung đoàn 3 BB, thì địch bắn hàng loạt đạn, từ xóm
nhà bên trái, tôi vội hô to:
- Địch phục kích trái!
Cả trung đội liền la:
- “Xung phong”!
Và lập tức nhào về hướng phát ra tiếng súng. Chúng tôi vừa bắn vừa hô
xung phong vang rền cả khu vực, hai trung đội của Khải và Minh cũng bị
lôi cuốn và hành động theo. Binh sĩ chạy vượt qua chòm nhà, vừa xả đạn
vừa hô xung phong liên hồi, chúng tôi tiến mãi tới gò mả, giữa BCH Trung
Đoàn 3 BB và bờ làng, thì gặp phải sức kháng cự mãnh liệt!

Tôi và hạ sĩ Đình, mang máy truyền tin, vội nhào nhanh tới hố lỏm để
tránh đạn. Áo feld jacket bị bắn rách tung toé, tôi hoảng hốt vì không biết
mình có bị thương hay không? (theo kinh nghiệm: vì đạn vô ngọt sớt nên
khi bị thương, không có đau liền). Sau khi lấy lại bình tỉnh, tôi bắn yểm trợ
cho Đình nhảy tới sau phên vách đất, rồi Đình bắn yểm trợ lại cho tôi.

Quan sát lại thấy hơn mười binh sĩ bị hy sinh! Có anh vừa bò tới nắm
chân tôi vừa nói: “Trung uý ơi em bị thương!”, miệng lẩm bẩm niệm kinh
rồi từ từ lịm dần, khiến lòng tôi se thắt!! Đáng thương nhất là hạ sĩ Lực,
nhà ở làng Tri Bưu, mới cưới vợ ăn Tết hơn hai tuần lễ, và binh nhất
Thương, hằng ngày giúp tôi nấu cơm nhà binh tuy đạm bạc nhưng đầy
hương vị đậm đà!!!
Lúc đó từ trong máy truyền tin, tiếng Thành Râu rồi anh Đỉnh, gọi thúc
Xuân Giáp Ngọ 2014
   160   161   162   163   164   165   166   167   168   169   170