Page 79 - DanSan68
P. 79
Muõ Ñoû 68 79

thơ dại mà đã Chính Khí Hạo Nhiên bàng bạc khắp đất trời đã trẩm triệu
phán:
- Nước dơ lấy máu rửa.
Tôi bảo Thượng Sĩ Tá gọi các Trung Đội lên nhận xôi chè và bánh bột lọc
phân phối cho đều đơn vị.
Trên đường vào Quảng Trị cuối tháng 5-1972, Lữ Đoàn II Nhẩy Dù
(LĐIIND) gồm có Tiểu Đoàn 5 Nhẩy Dù (TĐ5ND), Tiểu Đoàn 7 Nhẩy
Dù (TĐ7ND), Tiểu Đoàn 11Nhẩy Dù (TĐ11ND), Tiểu Đoàn1Pháo Binh
(TĐ1PB) và Trinh Sát 2Nhẩy Dù (TS2ND) là mũi dùi chính vượt sông Mỹ
Chánh theo trục từ Nam lên Bắc tiến vào Quảng Trị, trong khi Sư Đoàn
Thuỷ Quân Lục Chiến đã dạt về phía Đông tiến lên Cửa Việt. TS2ND của
tôi được một chi đoàn chiến xa của Thiết Đoàn 17 Kỵ Binh cỏng theo đuôi
TĐ7ND trên quốc lộ I tiến vào ngã ba Long Hưng, khi còn cách ngã ba
Long Hưng chừng vài cây số thì có lệnh của Đại Tá Trần Quốc Lịch LĐT/
LĐIIND dừng lại xuống xe và chờ lệnh.
Tôi không nhớ ai là tác giả đặt cái tên sau này là: “Đại Lộ Kinh Hoàng”.
Vì chỉ một đoạn đường ngắn ngũi không đầy một cây số mà tôi cùng
TS2ND đang đứng đây, dọc theo trên đường có hằng trăm hay hằng ngàn
xác người dân chết đã thối rữa, tuy mùi hôi thối không còn nặc nồng
nhưng vẫn còn quyện mùi tử khí tanh tưỡi rờn rợn trong không khí vướng
vít không siêu thoát…! Nơi nầy là thi thể của người đàn bà trẻ bụng to
như đang có thai nằm nghiêng với xác đứa con một hay hai tuổi trong tay
buông thỏng, kế bên là xác bà cụ già trên lưng còn gùi đứa cháu gái thơ
ấu, những xác người phủ lên mặt đường chung quanh là các cụ ông râu tóc
bạc phơ với áo quần rách rưới tơi tả, xác người chết với xác trâu ngựa đầy
trên “Đại Lộ Kinh Hoàng”…! Tôi lặng người nhìn “quang cảnh” địa ngục
có thật trước mắt, là tác phẩm của bầy quỉ đỏ hiện thân người đã gieo rắc
tai ương kinh hoàng cho người dân nghèo hiền hoà Quảng Trị ! Nơi kia lác
đác mươi xác lính Địa Phương Quân đã chết tay vẫn còn ôm khẩu XM16,
năm ba chiếc xe đò cộc cạch lật nghiêng ngữa, mươi chiếc xe bò, xe ngựa
chỏng gọng, ngựa thì còn xác, bò thì không, bao bị túi xách đồ đạt lỉnh
kỉnh còn cột chặt vào thành xe…không biết họ đã chết bao lâu, nhưng mắt
vẫn mở trừng trừng oan uổng vì có ai đâu còn sống sót mà vuốt mắt cho
nhau, tất cả đã chết hết…chỉ có trời xanh, mây trắng là rõ mặt con người
oan nghiệt tận số và loài côn trùng hoang dã gậm nhấm hình hài, không
một nén hương, không lời cầu kinh đưa linh hồn về nơi …không biết về
đâu…? Tôi ra lệnh ngay tức khắc, tất cả quân nhân các cấp quan cũng như
như lính đồng bộ bỏ ba lô xuống, tay xẻng cá nhân đào huyệt mộ chôn tất
cả xác chết này tại chổ với lời khấn vái hồn thiêng siêu thoát và phù hộ anh
em chúng tôi được bình an sau chiến trận sẽ rất khốc liệt nay mai vào Cổ
Thành Quảng Trị…chỉ hai tiếng đồng hồ trong khi chờ lệnh Lữ Đoàn thì

Giả từ Denver
   74   75   76   77   78   79   80   81   82   83   84