Page 73 - DanSan68
P. 73
Muõ Ñoû 68 73

gạch vụn điêu tàn vẫn còn vương mùi thuốc súng và “cái” âm khí rờn rợn
cô hồn tang tóc u uất thê lương vướng vít oan khiên trong những cơn gió
chợt thổi hơi se lạnh thoáng qua…! Ta hãy lắng nghe trong âm thanh im
lặng quá vãng không còn hiện hữu trong thế gian nầy! Nhưng những dòng
chữ huyết lệ của Cô Nguyễn Thị Thái Hoà là một điển hình nạn nhân xứ
Huế viết trải phơi bày, tố cáo những kẻ giết người với căn tính ác độc thù
hận đằng đằng sát khí của anh – em Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ
Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân, Nguyễn Thị Đoan Trinh, Tôn Thất Dương
Tiềm, Lê Văn Hảo trong cuộc tàn sát bè bạn sinh trưởng lớn lên cùng trong
“non nước Thần Kinh” và “thương về Cố Đô” yêu dấu:
“Trên đoạn đường từ Văn Khoa ngang qua trường Thiên Hựu, cầu Kho
Rèn, lên tới nhà nội chúng tôi thấy nhiều người bị trói dính chùm vào với
nhau đi trước mấy người mặc đồ đen đi dép râu, mang súng.
Súng nổ tư bề mà sao không thấy bóng dáng lính mình ở đâu cả. Chỉ thấy
lính bộ dội Bắc Việt khắp nơi.
Trên đường Hàm Nghi, Nguyễn Thị Đoan Trinh chạy ngang nhà nào mà y
thị gật đầu là y như rằng trong nhà đó có người bị bắt đem ra, người thì bị
bắn tại trước nhà, người thì bị dắt đi, mấy ông bà cụ trong nhà chạy theo
nằm lăn ra đường khóc la thảm thiết… Bộ đội ngoài Bắc thì cứ chửi thề
luôn miệng: “… đéo mẹ câm mồm, ông bắn bỏ mẹ bây giờ…”!
Chúng tôi đem Hải vào nhà, đặt anh trên divan. Ông nội lấy mền đắp lên
xác Hải.
Hai người anh tôi đang trốn trên trần nhà đòi xuống nhìn mặt Hải. Ông
nội không cho. Anh Lộc giở nắp trần nhà sát góc tường, thò đầu xuống
vừa khóc vừa nói: “Ti, đẩy cái ghế đẩu qua cho anh…”. Tôi nghe lời ra
đằng sau bếp lấy cái ghế đẩu mang lên để ngay góc phòng cho anh Lộc
nhẩy xuống. Ông nội ngó lên, quơ quơ hai tay, giọng ông lạc đi: “… đừng
xuống, ông nội lạy con, đừng xuống, ở trên đó đi mà…”! Anh Kính đang ở
trên đó, cũng đang khóc. Lộc chưa kịp nhẩy xuống thì nghe tiếng nói, tiếng
chân người ngoài sân. Anh vội vàng đóng miếng ván lại thì bọn Hoàng
Phủ Ngọc Phan cũng vừa vào đến. Thấy Phan bước vô, mặt Văn biến sắc,
anh lắp bắp nói với ông nội: “Anh Phan cho tụi con đem xác về đó ông ơi”!
Ông nội đứng im không nói. Hai mắt cú vọ của nó ngó ông nội hỏi: “…
thằng Lộc, thằng Kính ở mô”? Ông nội nói: “ Tui không biết”! Phan gằn
giọng: “Ông thiệt không biết tụi hắn ở mô ? Tụi hắn năm mô cũng về ăn
tết ở đây mà ông không biết răng được”? Ông nội nói: “Ba ngày tư ngày
tết, ăn xong thì tụi hắn đi chơi, đi thăm bà con họ hàng chứ chẳng lẻ ở nhà
hoài răng? Chừ thì tui biêt tụi hắn ở nhà mô mà chỉ…”!
Mắt Phan ngó láo liên khắp nơi, chợt thấy cái ghế đẩu ngay góc phòng, nó
cười khan một tiếng.
Tôi đứng núp sau lưng ông nội, Hoàng Phủ Ngọc Phan hung hăng bước

Giả từ Denver
   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78