Page 122 - MuDo67
P. 122


61ly rơi xuống như lá tre !!... đạn nổ chung quanh tôi chỉ cách khoảng hai,
hoặc ba thước , vậy mà không một mảnh nào ghim vào người tôi … qủa
thật là một phép lạ !... tôi rủa thầm thằng đệ tử, hắn đã quên lời tôi dặn rồi
! đã bảo nếu có gì thì cứ để tôi ở sườn đồi, đừng đưa lên đỉnh đồi, vì ở đấy
có một con đường mòn nhẵn nên tôi nghĩ địch đã biết rõ tọa độ của đài
quan sát của họ nên họ dễ có yếu tố để tác xạ !... khoảng 11 giờ sáng, tôi
nghe tiếng máy bay từ xa và một chiếc trực thăng tiếp tế bay tới kèo theo
hai trực thăng vũ trang … chiếc trực thăng lượn một vòng rồi chuẩn bị đáp
xuống thì lập tức toàn bộ bãi đáp bụi mịt mù tung lên với hàng trăm quả
đạn súng cối được địch quân bắn tập trung vào bãi đáp !... chiếc trực thăng
vội bốc lên cao và … biến mất !!!... tôi nghe tiếng động cơ nỗ nhỏ dần …
tiếng súng chung quanh phòng tuyến lại nổ dòn … đạn B40, B41 rơi nổ tứ
tung trên những tàng cây cao cắt đứt những cành lá rụng lả tả trong không
gian bụi mù lẫn khói súng quanh chỗ tôi ngồi, tôi cũng chẳng muốn ẩn núp
nữa! mắt nhìn chỉ thấy những đốm ánh sáng đủ mầu nhẩy múa, kệ! tới đâu
hay tới đó!.. Lính Nhẩy Dù là chấp nhận…” tẩy, xạc !”… với thần chết !...
còn có gì để phải sợ nữa ?!...
Tiếng súng dứt lúc nào tôi cũng không hay biết ! thêm một chuyến tải
thương nữa … nhưng đến rồi lại … đi..!!... vì bọn Vịt Con dàn chào nồng
nhiệt quá !... tôi nghe loáng thoáng tiếng Thiếu Tá Mạnh hỏi :
- Thằng Sinh nó ra sao ?...
- Nếu không tải thương kịp, chắc nó đi !...
Tiếng Đại Úy Phương trả lời ! thở không nổi, tôi ngước nhìn lên bầu trời
vẫn trong xanh nhưng tôi thấy đang bị cuốn hút vào một vòng xoáy ngũ
sắc, và chìm dần …. chìm dần …. Đúng lúc đó tôi nghe tiếng động cơ và
cảm thấy bị nhấc bổng lên liệng lật xấp trên sàn trực thăng, và hình như có
nhiều thân người khác đè lên lưng tôi … nhờ vậy mà máu đầy trong lồng
ngực ói tuôn ra và cảm giác thấy nhẹ hẳn người … máy bay từ từ bốc lên
cao .. đảo một vòng và hướng về Khe Sanh!...
Khi tôi xuất viện về Tiểu đoàn để nhận đại đội 21, thì cả tiểu đoàn chỉ
còn lại 165 người !... và cũng kể từ đó tôi không nghe ai nói về Trung Sĩ
Lê Trọng Nhuần … trong thời gian bị cuốn hút theo các cuộc chiến lớn …
hết Phước Long, Cambodge, lại đến Kontum, An Lộc … rồi Quảng Trị …
tôi cũng không có dịp để nhớ hết đến những sự còn, mất trong các cuộc
hành quân ! cho đến tháng vừa qua , Chương Kòm ở Canada, đưa tin lên
mạng cho tôi biết Trung sĩ Lê Trọng Nhuần đã ra đi !... và cũng đến bây
giờ tôi mới biết Lê Trọng Nhuần bị thương cụt tay ở Hạ Lào và giải ngũ
từ ngày đó … quả thật tôi đã quá vô tâm !... cậu tha lỗi cho tôi nhé … Lê
Trọng Nhuần !...

Mây Hồng
   117   118   119   120   121   122   123   124   125   126   127