Page 121 - MuDo67
P. 121


vỡ một nửa cái cối cùng cái zippo bị móp!...nếu không có những thứ này
đỡ đạn có lẽ tôi đã bị xuyên thủng tim rồi ! tôi móc ra tập thư của người
tôi yêu đưa cho Vở và nói :
- Nếu cậu còn bình yên trở về thì đưa mấy vật này cho chị … còn
khẩu súng rouleau thì đưa cho Đại úy Phương, nếu tất cả được bình an thì
đưa lại cho tôi … còn không thì ông ấy giữ làm kỷ niệm … đừng khóc
nữa, ráng bình tĩnh trong lúc này …nếu tôi có đi thì để tôi ở đây … đừng
mang tôi lên đỉnh đồi … sẽ bị tan xác đó !... nhớ lời tôi dặn đó … thôi …
gọi trung sĩ Thanh lên gặp tôi …
Vở quẹt nước mắt chạy đi, một lát sau Trung sĩ Thanh và Nhuần cũng chạy
tới, cả hai mặt mày lấm lem vì tro than … hấp tấp hỏi :
- Trung úy có sao không ?
- Tôi mệt lắm !... chắc khó qua khỏi!... đây là địa bàn, bản đồ hành
quân … nhớ cẩn thận dìu dắt mấy đứa nhỏ !...
Nhuần cầm tay tôi lắc lắc …
- Không sao đâu trung úy!...Trung úy còn phải đến dự lễ thôi nôi
cho con của em nữa chứ !
Tôi gượng cười :
- Thôi … chỉ có bấy nhiêu thôi … Thanh cẩn thận !...
Tôi cố nhìn vào đồng hồ … mười giờ sáng rồi, sương mù đã tan … bị
thương đã hai tiếng đồng hồ rồi … tôi càng lúc càng lả đi, thở không nổi,
ngực càng ngày càng căng cứng lên, tôi nói Vở gọi y tá !
- Có gì không Trung úy ?...
- Tôi khó thở quá, mà ngực càng ngày càng căng cứng lên, có lẽ bị
xuất huyết bên trong rồi … cậu lấy kim 20 đâm vào cổ họng tôi xem có hút
được chút nào không ?
người y tá làm theo nhưng không có giọt máu nào mà chỉ có không khí thôi
!... tôi cố nhích nằm lên cao một chút cho lưng tựa vào thân cây :
- Bây giờ hai cậu ấn mạnh vào ngực tôi thử đi !...
cả hai ấn thử nhưng không ăn thua gì …
- mạnh lên … hết sức vào …!
Bỗng ..” ọc “!... một bụm máu phọt ra dính bê bết lên ngực áo, nhưng tôi
cảm thấy nhẹ hẳn đi, hơi thở đã dễ chịu hơn nhiều … mặt mũi B1/Vở cũng
bị máu văng dính đầy …
- cám ơn !... tôi đỡ rồi …
- Để tụi em đỡ Trung úy lên xa phòng tuyến một chút cho an toàn
Tôi muốn ngăn lại nhưng nói không nổi, cả hai dìu tôi đi được chừng 20m
gần bộ chỉ huy Đại đội, đột nhiên có tiếng la lớn :
- Pháo kích !...
cả hai bỏ tôi ngồi dựa vào gốc cây bị cụt đầu vì đạn pháo kích hoặc bị bom,
rồi chạy bay về hầm trú ẩn !!... tôi ngồi dựa ngửa vào gốc cây mà nhìn đạn
   116   117   118   119   120   121   122   123   124   125   126