Page 103 - MuDo67
P. 103














1972


Phaûn ñaëc coâng






ChiLăng


Tuấn dí vội điếu thuốc chỉ còn chút tàn vào gốc cây, chiều xuống dần,
ngước nhìn dẫy trường sơn, một mầu xanh đậm u buồn, chiến tranh không
biết đến bao giờ, người dân miền Trung chịu hết cuộc chiến này tới cuộc
thanh trừng khác, hết trận bão này, đến trận lụt khác, chịu đựng biết bao
nỗi đắng cay, tràn ngập tang thương; hòa bình chỉ là giấc mơ có đươc một
chàng trai hào hoa, giầu có của cô gái xuân thì thân phận nghèo nàn. Nhìn
đồng hồ Tuấn lẩm bẩm:
Chà! Mới đi có một chút mà đã 5 giờ chiều.
Ngồi xuống bên gốc cây lớn trên ngọn đồi cao không quá 50 thước. Tuấn
nhìn quanh ngọn đồi, anh thấy ngay điểm dừng chân có thể là chỗ đóng
quân cho đại đội tối nay. Anh chép miệng:
-Thôi đóng chổ này đi cho tiện sổ sách.
Quay sang Phước, nhân viên truyền tin. Tuấn ra lệnh:
-Phước gọi các Trung Đội Trưởng, cho lệnh mình dừng quân tại đây, kiếm
chổ để đóng quân đêm nay, chổ nào đẹp đẹp một tí, gọi Chuẩn Úy Khiêm
đưa trung đội về đây bảo vệ bộ chỉ huy, Trung Úy Hiệp nhớ đặt toán kích,
đêm nay trời tối lắm, không được củi lửa um sùm, canh gác cho cẩn thận,
làm ăn cho đàng hoàng, tao sẽ đi coi khi báo cáo đóng quân xong.
-Khoa ơi! Mầy đào cho tao cái hố cá nhân, chỗ này nè! Vừa nói Tuấn vừa
chỉ cách chổ Tuấn ngồi khoảng 3 thước.
-Phước! cho lệnh các trung đội đào hầm hố, nhớ đào kỷ một chút, xong cho
phép tụi nó cơm nước sớm đi. Binh
nhất Khoa chạy đi chạy lại, kiếm 2 gốc cây và sẳn sàng móc cho ông thầy
   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108