Page 201 - MuDo65
P. 201
201
như đã mang theo tất cả tâm tư của tôi … tôi chỉ biết được một điều rằng..
khi tâm tư mình bất ổn thì văn chương cũng chấp cánh bay xa… chẳng biết
làm sao hơn là chờ…. Như chờ những cơn bão tuyết qua đi ….
Suốt mùa đông, con người trông giống như những con gấu to xù, trong
những lớp aó quần dầy cộm, nón, mũ, găng tay, khăn quàng… đôi khi
chỉ còn hở có hai con mắt, giống như dân Ả-Rập, những người già sinh
sống nơi đây thường bay về phương nam để tránh mùa đông , giống như























lũ vịt trời tìm về những vùng đất ấm, vợ chồng tôi cũng nghĩ tới cái lạnh
cóng xương của mùa đông rét mướt, khi con cái đã chắp cánh bay xa, như
những con chim én trước cửa nhà, đôi khi những sự suy nghĩ cứ miên man
trong đầu , làm cho tôi thêm mỏi mệt, bộ xương già ngày càng yếu hơn ,
đau nhức hơn những khi trở trời, nhất là vào mùa đông… ôi..!!! cái mùa
đông nơi đây thật là khủng khiếp…mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần từ đầu
tháng chín, khi mùa thu vừa chớm đến, thu đến muộn màng, lại ra đi rất
nhanh, nên mọi người đều phải chuẩn bị trước để mà đón cái rét lạnh thấu
xương…!!! bạn bè, người quen, hay khách hàng thường hay hỏi thăm nhau
… “đã chuẩn bị cho mùa đông chưa …??!” …. Ông chồng tôi, chẳng hiểu
vì già rồi nên lẩm cẩm..? hay vì…. ở tù lâu năm nên đã tự tạo ra cho mình
một triết lý sống ….. chấp nhận mọi sự kiện…!!!.. coi như không có gì xẩy
ra… cứ mỗi lần tôi than lạnh, sợ mùa đông , thì – y- như rằng ông xã tôi
lại phát ngôn như thuộc bài….
- Đừng than…. lạnh nhiều thì cứ coi như lạnh ít, mà lạnh ít thì lại
coi như không lạnh …!!!
Và cứ mỗi lần nghe ông xã tôi phán như vậy, là tôi lại thấy thù ghét những
cái trại tù cải tạo quỉ quái vô cùng… lạnh… thì cứ nói là lạnh… cứ tự
nhiên rên lên là …lạnh..!!! lạnh quá… tại sao cứ phải nói ngược cái sụ
việc đang xẩy ra…? Mà cho dù có cố tình nói ngược lại thì cũng đâu có
   196   197   198   199   200   201   202   203   204   205   206