Page 200 - MuDo65
P. 200
200
vẻ, bình tâm rời bỏ cõi đời này để chuyển tiếp sang một kiếp lai sinh, tái
tạo một cuộc sống khác tốt đẹp hơn, mỗi ngày tôi thủ thỉ nói chuyện với
mẹ tôi, đút cho mẹ ăn, cho mẹ uống, mẹ tôi rất vui nhìn con cháu đầy đủ
hàng ngày đến thăm, thiếu đứa nào bà cũng hỏi, tôi thấy mẹ tôi rất bình
tâm , không sợ sệt, không tiếc nuối , mẹ như đã sẵn sàng để ra đi… tôi nhớ
đến bố tôi, ông cụ rất an nhiên tự tại, trước khi ra đi, bố tôi cười bảo rằng..
“bố sẽ đi vào đúng ngày lễ lớn của nước Mỹ…” bố đã ra đi đúng vào ngày
July-4…ngày lễ Độc Lập của nước Mỹ… khi bố tôi mất, ông có hai người
bạn rất độc đáo, một người là cha xứ, một người là đại lão hòa thượng,
cả hai người cùng đến để… đọc kinh, tụng kinh cho bố tôi sớm được siêu
thoát, thế là bố tôi được đến cả thiên đàng lẫn niết bàn… có mấy ai được
như thế… sự cảm nhận tâm linh của con người cũng rất vô thường…
Lần cuối cùng tôi trở lại Calif là ngày mẹ tôi mất , cũng đúng vào mùa
lễ Easter, tôi đã nghĩ rằng , tôi sẽ không buồn vì mẹ đi sẽ không còn những
đau đớn dằn vặt thể xác nữa..!!. tôi nhìn mẹ lần cuối, đưa mẹ đến nơi an
nghỉ cuối cùng, rời khỏi chốn tạm dung , tôi vẫn nghĩ, không có gì để
buồn, để khóc, nhưng khi quay ra trong đám đông người đưa tiễn , tôi bỗng
thấy nhạt nhòa như sương khói vây quanh, tâm hồn hụt hẫng để biết mình
vừa mất mát thât lớn lao….không bao giờ còn gặp lại mẹ nữa…!!!...Trở
về SanDiego, tôi đã được gặp lại anh Đào đức Bảo, anh Nguyễn Dương
và Tuyết , cô bạn gái dễ thương của anh, gặp lại ND Triều, mọi người chia
buồn và an ủi tôi, cho tôi vơi bớt nỗi đau mất mẹ… Trở về Fargo, tôi còn
có anh Việt, anh Tiến, anh Hồ Tường, vợ chồng anh Lê Thơm gọi tới chia
buồn…. nỗi buồn cũng nguôi ngoai, xin chân thành cảm ơn tấm chân tình
của anh, chị, em trong đại gia đình Mũ Đỏ... Sau đó không lâu, nhạc phụ
của Đ/uý Lê Thơm cũng mất bên VN, Hiền phải về VN thọ tang cha, tôi
gọi qua mấy lần không gặp, những người trước đã lần lượt ra đi, lớp tuổi
của chúng ta cũng đang lần lượt ra đi… đời sống con người cũng rất vô
thường…
Và rồi… tôi đón Tết, đón Xuân trong trạng thái thiên nhiên của mùa
đông rét mướt nơi đây…. Không mai vàng…. Không pháo đỏ, chỉ có
những cơn tuyết đổ dập vùi… không bánh chưng xanh….không dưa hành
…câu đối..!! chỉ có những nỗi buồn luân vũ bão tuyết quanh tôi…mặc cho
thời gian cứ trôi qua… Anh Dương tội nghiệp gửi cho bánh chưng, và dưa
món khi tuyết đổ xuống những trận cuối mùa… đầy nguy hiểm..!!.. Anh
Dương gọi cho chúng tôi thăm hỏi tình hình và không quên nhắc nhở viết
bài cho báo nhà… một thoáng vui và tôi cầm bút để chuẩn bị viết … nhưng
không hiểu sao… trong đầu tôi trống rỗng … chẳng nghĩ ra được điều gì
để viết…?!!! nhiều lần như vậy …vẫn thấy một nỗi trống vắng quanh
tôi…không thể nào viết nổi…dù chỉ một chữ thôi…!!! Tôi sợ mắc nợ,
nhưng tôi đã nợ bài viết cho hội SVSQ/TĐ… kể từ khi mẹ tôi mất, hình
   195   196   197   198   199   200   201   202   203   204   205