Copyright © 2014 by "GĐMĐVN/HN"  ·  All Rights reserved  ·  E-Mail: nhayduflorida@live.com | dacsanmudo@gmail.com
Suite 101, 1220 West Market Street
Wilmington, Delaware  U.S.A. 19901
Tel: 1-302-123-7777
GIA ĐÌNH MŨ ĐỎ VIỆT NAM HẢI NGOẠI
ĐẶC SAN HOA DÙ
ÑAËC SAN MUÕ ÑOÛ
670 South Federal Blvd
Denver, CO 80219

Tel: (720) 231-8344, Fax: (303) 936-8570
Email: dacsanmudo@gmail.com
Atlanta 2013
đánh giày, đôi giày hình như cũng ngạc nhiên sau nhiều năm cáu bụi. Người Lính của tôi có còn gì sau bao năm chinh chiến … sau ba mươi tám năm cố quên đi
những điều rất nhớ.

     3.-  3.00AM sáng thứ năm, ngái ngủ trên xe bus để về North Carolina. Vũ nói với tôi... cảm giác như ngày xưa dậy sớm đi nhảy bồi dưởng, bóng những người
Lính hắt xuống mặt sân  hình thù dài ngoằn , khô khốc như những thân cây nhiều vết đạn. Đường vắng và sương sớm, tiếng nhạc văng vẳng từ chiếc ipad của ai đó
..."giờ nầy thành phố chợt bừng lên, em chợt tỉnh nước mắt chạy quanh...Nghĩ tới một điều em sợ không dám nghĩ, tới một người đi giửa chiến tranh... chợt nghĩ tới
anh... nghĩ tới anh...Em nghĩ tới anh..." xe chạy  thật êm , tôi nhìn quanh những người  vợ Lính  đang tựa trên vai chồng ru êm giấc ngủ. Chắc chắn tôi đã không hình
dung được, các chị ba mươi tám năm trước... với "Những điều không dám nghĩ" như khúc hát của Trần thiện Thanh. Các Chị có yêu hồn nhiên những ngừoi Lính của
các Chị, như tôi đã rất yêu người Lính của tôi sau chiến tranh ( Chúng tôi gặp nhau sau 1975). Tôi nhìn sang Vũ, bất chợt  anh kéo vai tôi xuống...Ngủ đi em!

     4.-   North Carolina, Airborn museum.  Hai chiếc bus  ngừng lại, chúng tôi xuống xe vào hội trường của Viện bảo tàng các đơn vị Nhảy dù Hoa kỳ và Đồng minh
tham dự lễ khánh thành Bia tưởng niệm các Tư lênh Sư đoàn Nhảy dù Việt Nam. Kết qủa của việc các  Cố vấn Mỹ đã phục vụ tại Sư đoàn Nhảy dù Việt Nam
(Team 162)và Gia đình Mũ đỏ Việt Nam hải ngoại vận động với các giới chức có thẩm quyền  Hoa Kỳ  và Viện bảo tàng. Tấm bia cẩm thạch nhỏ, ghi tên năm vị
Tướng Tư Lệnh trong khuôn viên  trước tiền sảnh viện bảo tàng, cũng là  nơi vinh  danh các Tư lệnh và các Quân nhân Nhảy dù Hoa Kỳ và Đồng Minh , những
Thiên thần chiến trận. Sau phần Lễ nghi quân cách Việt Mỹ, tấm vải phủ được đại diện Team 162 và  Chủ tịch GĐMĐ mở ra trong tiếng vổ tay cảm kích của những
người tham dự. Tôi chợt nghĩ…phải chi, ba mươi tám năm trước, Hoa Kỳ  xử sự với  Việt Nam cũng chí tình như người Lính  Team 162 thủy chung với đồng đội
Việt Nam của Gia đình Mũ đỏ. Ý nghĩ đó, cứ theo tôi trong suốt cuộc thăm viếng viện bảo tàng, nơi có mô hình  Người lính Nhảy dù Việt Nam bên cạnh người Lính
Team 162…

     5.-  Sau bửa ăn trưa khá thịnh soạn  của Team 162 khoản đải GĐMĐ tại North Carolina, chúng tôi lại lên xe trở về. Trái với chuyến đi yên tỉnh vì ngái ngủ,
chuyến về chuyện nở như bắp rang… mấy ông lính nầy thật nhiều chuyện, toàn chuyện ngày xửa ngày xưa… hết ông nầy “mầy nhớ không”…. Đến ông khác…
“mầy nhớ không”…  ..Họ có thật nhiều cách xưng hô rất lạ….mầy mầy tao tao cũng có…anh anh tôi tôi cũng có…”đích thân” …. Thì tôi chịu, không hiểu vì sao lại
có tên chung như thế…Các chị cũng  hào hứng góp chuyện…Chỉ có vợ chồng Lê mậu Sức “vai kề vai…tóc kề tóc” giả bộ ngủ, êm đềm trong một cỏi rất riêng. 
Cha Tuyên Úy  đi cùng xe  vẫn im lặng… có thể rất nhiều người không hề biết trên xe mình có “Ông Cha” nên  chuyện Lính cứ tự nhiên như …  “hành quân diệt
giặc”. Và có lẽ Cha cũng đang lắng nghe và cầu nguyện cho đám đông “ vô…số tội” của Ngài.

     6.- Tối thứ năm không cần mặc áo Lính, ăn tối của Ban tổ chúc lo liệu, văn nghệ tư do,  bia bọt tự do… và phét lác tự do. Vũ xách máy ảnh chạy quanh, tìm
những búc hình thật hợp ý. Tôi ngồi với Chị Cúc và các chị ở  Florida, chương trình văn nghệ Lính hát Lính nghe, tuy không xếp đặt, nhưng tôi cũng đoán ra
đươc…vì năm nào cũng …Út đại sư và Thành Thiện cùng “Ban hợp ca …Vô tận” khởi đầu bằng Cờ bay cờ bay đến Anh đi chiến dịch… cho đến bài cuối cùng
“mệt nghỉ… mệt nghĩ” khoảng 60 phút. Ngoài hai trưởng ban hợp ca là Út đại sư và Thành Thiện ôm chặt lấy Microphone, ( sợ Ông Danh giật lấy) các thành viên
khách thay đổi, lên xuống sân khấu thoải mái. Út và Thiện: “Anh đi chiến dịch xa vời …Toàn ban hợp ca lập lại … xa vời xa vời..Lòng súng nhân đạo cứu người lầm
than…. lầm than… lầm than .         và cứ thế, xa vời….lầm than xa vời …lầm than. Chị BS  Hiệp Florida hỏi tôi… năm nầy thấy anh Út có gì lạ không?.. tôi chưa
kịp hiểu câu hỏi thì chị Hiệp Chủ xị mau mắn… Năm nay Út đi một mình. Tôi chợt hiểu.. a à phải rồi, đi một mình nên hát khõe.
   
1.- Đã lâu, tôi không còn quen với những cơn mưa như thế. Mưa xối xả vào kiếng xe, mưa mịt mờ xa lộ 85 từ phi
trường về thành phố. Mưa mù câm GPS và mưa đói lả khách hành hương. Vâng, chúng tôi đang trở về thánh địa,
một thánh địa luân lưu  hàng năm trên nhiều tiểu bang nước Mỹ và các Thành phố Canada. “Thánh địa của
những thiên thần mỏi cánh”
     Ba mươi tám năm rồi còn gì. Họ,  những  cánh dù đôi mươi mịt mù lửa đạn năm nào trên quê hương,  rồi mịt
mù lưu vong từ ngày quốc nạn, nhìn lại mình những ngoài sáu mươi còn lẽ. Mổi năm một lần tìm đến nhau vui
ngày hội ngộ. Mổi năm một lần vẫn nhìn nhau rất trẻ, rất “Nhảy dù” và rất  Mũ đỏ áo hoa.
    Cơn mưa chiều thứ tư hối hả đẩy chúng tôi bốn người vào một tiệm phở trong chợ Hongkong, những tưởng sẽ
vôị vả một món  gì đó dằn bụng để về khách sạn. Chủ nhân đã khép hờ cánh cửa, lại vui vẽ bật đèn nhóm bếp. 
Tô phở nóng hổi và ngọt lịm đồng bào, chúng tôi sẽ không bao giờ quên nụ cười hiếu khách của người chủ tiệm
khi biết chúng tôi, khách đường xa . Cám ơn anh thật nhiều dù đã vô tình không hỏi tên để nhớ.
2.-Về khách sạn vẫn còn mưa, chưa xuống xe đã rộn rả tiếng cười...Ê!!Ê!! Denver...Denver!!  về mấy người ...
Ê ...Anh Bảo có khỏe không....Hi Chào chị Cúc ... chị Thanh...Mấy chị ráng theo thêm mấy kỳ nửa nhé... còn
đông đủ với nhau ngày nào vui ngày đó...  Mấy ông bắt tay .. ôm nhau như tình nhân lâu ngày không gặp... Tôi
chỉ nhớ tên mấy anh năm năm nào cũng gặp và năm ngoái có  về Denver ...Anh chị BS Hiệp ở Florida, Anh chị 
Hùng Nam cali, Anh chị Sức , Trung ở Oklahoma...  Anh Tịnh...Út  đại sư…  hổ mang. Chào Anh Hạnh, trưởng
ban tổ chức... đang cười như mếu.
Những ánh mắt và tiếng chào còn hơn cả anh em ruột thịt.  Không phải tự nhiên mà tôi  cảm nhận như thế, và
cũng không phải lần đầu, tôi theo anh, người Lính dù  của tôi về phó hội, cả tháng trước đó Vũ cứ săm soi bộ quần
áo huyết dù và chiếc nón đỏ, nhìn ngắm, mĩm cười một mình và không biết có thì thầm điều gì với ai đó. Ai nhĩ?
tôi cũng không biết nửa, hình như niềm  vui gặp lại đồng đôi làm anh quên hẳn tôi bên cạnh, để đắm mình đơn sơ
của mấy ngày sẽ đến…trẻ  thơ, lạ lẫm đi lạc ở phi trường Atlanta sau khi chểm chệ ngồi lên chiếc ghế của người
Anna Đoàn Thiên Thanh
(Gia đình nàng dâu Mũ Đỏ)
Dù cơm tối và văn nghệ  cây nhà lá vườn rất vui, nhưng phải đi ngủ sớm vì ngày mai, Vũ hứa sẽ lang thang cùng tôi quanh Atlanta, Vũ vẩn vậy,  vẫn hăm hở tìm
những điều mình chưa biết . Hình như những hàng cây thâm u ướt sủng nước mưa  của Atlanta đã quyến rủ anh về một tìm kiếm mới. Như những ngày tháng mười ở
Colorado, khi Tuyết bắt đầu rơi và rừng đã mở cửa cho mùa săn mới, nhiều khi “Dear hunter” của tôi một mình một súng với tấm áo ngụy trang, ngủ  nhiều ngày 
trong rừng mà… không phải lúc nào trỡ về cũng có thịt nai….. “Nai năm nầy nó khôn quá”..

   Lại quên, không nói gì về “Nhân vật độc đáo của các đêm văn nghệ”: Chuyên viên tặng hoa và hướng dẩn tặng hoa - Trịnh trọng, lảng mạn và  cũng thật buồn
cười...tay trong tay một cánh hoa, vừa tặng ca sĩ chưa kịp nóng tay, đã vội vã xin lại... lại tay trong tay đưa một “người đẹp” khác tới trước sân khấu, nghiêng mình
hào hoa như một musketeers “ngự lâm pháo thủ” trong tiếng vổ tay tán thưởng. Ca sĩ được “chàng” tặng nhiều hoa nhất là Thu Thủy .  Chàng trai yêu văn nghệ
chính là Pháo thủ thứ thiệt...Nhựt Nguyễn ở Nam Cali
    
     7.- Thú sáu, mười bảy tháng bảy. Chúng tôi bốn người lên xe dong ruổi, sáng thứ sáu sinh hoạt tự do trong chương trình đại hội, định theo đường 85 đến South
Carolina  khoảng 2 giờ lái xe, rong chơi một chút  nhìn cảnh lạ rồi trở về cho kịp họp
tiền đại hội.  
Khác với Colorado, cũng là lá xanh, cũng là hoa lảng đãng, nhưng cây  lá  và hoa ở Colorado như  cuộc đời ở xa về tìm bóng, tươi vừa đủ để sống vừa đủ,  khẳn khiu,  
thưa vắng dù  vẫn xanh  suốt mủa Xuân - Hạ, nhưng như đã chực chờ đâu đó cả héo  hắt mùa thu và rụi tàn đông tuyết. Nên lá xanh nhưng bàng bạc màu tuyết.
     Hai bên đường lên phía Bắc Atlanta mát lạnh  rừng cây, ngút ngàn vô tận, chập chùng những ngọn  đồi tươi  mượt cò xanh, màu cỏ như mơ  tôi về một nơi  nào  
đó...Ở một quê hương thơ ấu thanh bình.... Lảng mạn một chút, để còn hối hả trở về cho kịp buổi tối vui nhất và quen thuộc nhất của đại hội....

     8.-  Thứ bảy. Mười tám tháng bảy.  
Buổi sáng, tập trung chào cờ, nghi thức khai mạc Đại hội tại khu thương mãi  của ngườiViệt. Tư nhiên gặp bạn cũ, Mr Kỳ Bakery Palace ở Denver đã mở thêm một  
tiệm bánh mỳ ở Atlanta.
     Nắng phơi phới cờ bay giửa hai hàng quân  áo hoa mũ đỏ. Đội Quốc Quân kỳ nghiêm chỉnh rập bước vào Lễ đài lại đưa tôi về những ngày tháng sáu năm xưa  
trên đường Trần hưng Đạo, Sài gòn. Cô bé nữ sinh lớp đệ nhị Trường Kỳ Đồng ( Dòng Chúa Cứu Thế ) lặn lội theo bạn bè đi xem diển binh Ngày Quân Lực, tròn  
xoe mắt  trước hàng quân giáp trụ. Tôi mười bảy tuổi đã chợt hợt bồi hồi câu thơ chinh phụ mới học hôm nào...
Tiếng nhạc ngựa lần chen tiếng trống,
Giáp mặt rồi phút bỗng chia tay.
Hà Lương chia rẽ đường này,
Bên đường, trông bóng cờ bay ngùi ngùi.
để thấm buồn cho một thế hệ thanh niên nước tôi, cho đến tận bây giờ, dư vị chiến tranh vẫn trỉu nặng trên dặm dài ký ức. Các Anh, đã có đủ tài và lực,  đã có tình  
yêu nước thiết tha, trong sáng vẫn không thể vượt qua vận nước tối tăm..
.....Tự nhiên, đã không thể viết gì thêm được na. Sau tối thứ bảy Văn Nghệ chia tay. Chúng tôi lại vội vã trở về sáng sớm Chủ nhật.
Bốn giờ sáng lại lạc đường về. Phải chi cứ đi lạc trong từng cỏi an vui mà không có điều gì thôi thúc phía trước!!!!
    Hẹn gặp ở Austin
                                                                Anna Đoàn Thiên Thanh
Back
Next