Page 224 - MUDO82
P. 224

Mũ Đỏ 82    222

đó để câu, dù rất muốn, vì tôi không có xe hơi, thì ông André đã hỏi:

-Cậu có bằng lái xe không?

-Dạ có.

-Lấy xe của con Julie trong nhà xe mà lái, tôi cho mượn.Tôi giữ xe

nó, để đó, làm kỷ niệm. Chìa khóa đây.

  Quang cảnh hồ Sơn Thủy y hệt như tôi nhìn thấy trong ba giấc
mơ.Nằm sát ở chân cầu vồng cạn có một tảng đá bằng, vuông vuông,
khá tiện cho một hay hai người đứng hay ngồi câu.Tôi lách đám cỏ
tới chiếm chỗ đó. Bây giờ khoảng hai giờ trưa. Chỉ có hai người ngồi
câu dầm ở cái bến có một khúc cầu gỗ bắc ra. Nắng gay gắt nhưng
có gió thoảng nên khí trời cũng dễ chịu. Tôi muốn câu cá chép nên
lấy mấy hột bắp móc kín cả lưỡi câu rồi nhắm khoảng giữa mặt hồ,
nơi tiếp giáp với dòng nước từ khe suối đổ ra, quăng mồi xong, ngồi
đợi. Ông André cho biết muốn câu cá chép phải kiên nhẫn, có khi
phải chờ cả tiếng cá mới cắn câu.Nhưng tôi không kiên nhẫn mấy,
cứ mười lăm, hai mươi phút không thấy động tỉnh, tôi lại kéo mồi
lên quăng đi nơi khác. Lần quăng cuối, vừa tung mồi thì một làn gió
mạnh, bất thình lình thổi thốc từ lưng tôi ra phía trước, đẩy con mồi
bay xa hơn chỗ tôi nhắm một chút. Một lát sau, cũng không thấy
động tỉnh gì, tôi kéo mồi lên thì thấy khá nặng ở đầu cần. Nhưng tôi
không nghĩ là cá cắn vì không nghe cá vùng vẫy.Tôi tiếp tục kéo,
cho đến khi gần tới bờ thì thấy hiện ra một chùm rong lớn. Kéo
chùm rong lên bờ, vừa mới bứt vất vài sợi, tôi khiếp hãi khi thấy
lộ ra một khẩu súng ngắn có gắn ống hãm thanh dính đầy bùn.Tôi
hoang mang tột độ. Sao lại có ba giấc mơ để đưa đến sự xuất hiện
của khẩu súng này? Chợt nhớ đến cô gái tên Julie, tôi lạnh người khi
nghĩ mình là người cô ấy chọn để giúp tìm kiếm hung thủ đã giết cô.
Nhưng sao lại là tôi? Sao không phải là cha cô? Có phải tại tôi biết
cô hiện về mà can đảm tiếp tục ở nên cô có cảm tình? Có phải cô
không chọn cha cô vì ông bỏ cô đi ở nơi khác ? Và bây giờ tôi phải
làm sao đây với khẩu súng “câu” được? Phải đem nộp cho sở cảnh
sát để họ điều tra. Có thể đây là ý muốn của cô Julie. Nghĩ như thế
tôi lấy lại được bình tỉnh. Tôi cắt giây câu, xách nguyên chùm rong
cho vào túi plastíc.

  Viên cảnh sát tiếp tôi ban đầu cũng ngẩn ngơ rồi hoài nghi trước
câu chuyện tôi “câu” được khẩu súng , tiếp sau đó biết thêm tôi đang

                         Xuân Nhâm Dần, 2022
   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228   229