Page 220 - MUDO82
P. 220

Mũ Đỏ 82                                  218

buýt chạy ngang lưng khu đại học đi thử, đi để tính xem mỗi bận đến

trường mất bao nhiêu phút. Chiếc buýt ngừng sau lưng khu đại học ở

trạm thứ năm. Mất 30 phút.Thời gian như thế sẽ vừa cho giờ đi đến

trường hàng ngày suốt niên học của tôi.

Tôi chọn dọn đến ngày đầu tháng cho tiện việc trả tiền thuê hàng

tháng. Dọn đến tôi mới biết ông André không ở ngôi nhà tôi thuê

phòng. Vợ chồng ông và một người con trai ở một nơi khác. Ông chỉ

đến nhà ban ngày vào một trong hai ngày cuối tuần.Anh Luc, người

gác dan, là một thanh niên trẻ, ở một vuông nhà nhỏ phía sau ngôi

nhà lớn. Ônh André ăn nói nhỏ nhẹ,tính ân cần. Có lần ông ngỏ ý,

nếu tôi muốn, buổi sáng tôi có thể ngồi uống cà phê ở phòng ăn thay

vì uống ở trong phòng tôi.Khi có dịp gặp ông vào buổi sáng cuối

tuần bao giờ ông cũng chào tôi bằng câu:

-Đêm qua cậu có ngủ ngon không?

Và lần nào cũng thế, tôi trả lời cám ơn và nói ngủ ngon. Nhưng

thật tình khá nhiều đêm tôi trằn trọc.Tôi ra đi du học mà lòng rối

bời vì tình hình bất ổn ở quê nhà. Gần cuối năm 1974, tin chiến sự

ngày một bất lợi cho miền Nam. Ngoài lo lắng cho gia đình tôi, tôi

còn lo lắng cho Cúc và gia đình nàng.Cúc là người yêu của tôi, vừa

mới khăng khít nhau được hơn một năm. Mà vì tương lai sự nghiệp

tôi đi du học với lời hứa hẹn, sau khi tốt nghiệp, sẽ về nước hỏi cưới

nàng. Hình ảnh tôi mang theo trong mắt, trong tim là hình ảnh Cúc

đứng dưới giàn hoa bí trong vườn nhà tôi, tay đưa ngang trán che

chút nắng chiều còn đọng lại, mỉm cười nhìn tôi như chờ đợi sau khi

tôi vụng về dứt lời tỏ tình.Nơi nụ cười hồn nhiên, dịu hiền ấy, nơi đôi

môi tươi thắm ấy, tôi đã gởi nụ hôn nồng nàn nhất đời mình. Hương

vị nụ hôn kia, giờ đây ngồi trong căn phòng nhỏ hẹp, vắng vẻ này

tôi vẫn còn nghe thơm ấm ở đầu môi.

Tết năm đó gia đình tôi chuyễn ngân thêm cho tôi khá nhiều tiền.

Trong thư ba tôi dặn tôi gấp gấp gởi giấy bảo lãnh về cho gia đình

phòng hờ cần đến khi có biến.Tôi cũng gởi thư cho Cúc dặn dò nàng

gởi thư cho anh Kim, anh nàng đang du học ở Hoa Kỳ làm giấy bảo

lãnh cho gia đình nàng. Nhưng ngày 30 tháng 4 năm 1975 ập đến

quá nhanh. Mọi liên lạc bị cắt đứt. Trợ cấp học bổng của tôi cũng bị

cúp. Tôi ngày đêm như ngồi trên đống lửa. Chỉ còn biết cầu nguyện

cho mọi người được an lành dưới chế độ mới. Tôi gởi ba lá thư cho

gia đình, hai lá cho Cúc. Không thấy bên nào hồi âm. Mãi đến sáu

Xuân Nhâm Dần, 2022
   215   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225