Page 130 - MUDO82
P. 130

Mũ Đỏ 82                                         128

nuôi dậy con thơ, để thăm nuôi chồng trong cảnh tang thương, ngặt

nghèo, khốn khổ, bà phải sống, để các con bà có nơi nương tựa, bà

phải sống để chăn dắt dậy dỗ đàn con bé bỏng, tuổi thơ của chúng đã

mất hết rồi !!... chỉ vì đôi chân của bà !!... một tai nạn khủng khiếp

đã xẩy ra trong một chuyến đi buôn … những kẻ khốn kiếp nào đã

đang tâm moi móc hết tiền bạc, vốn liếng của bà trước khi đưa bà

                                                 tới bệnh viện !!?...

                                                 hoặc là bà đã mất

                                                 sạch khi tới được

                                                 bệnh viện ?!.. mất lúc

                                                 nào ?!!.. bà tiếc của

                                                 cứ nghĩ tới hoài …

                                                 cũng may là bà chưa

                                                 chết !... bà vẫn còn

                                                 sống để các con bà

                                                 còn có nơi ấp ủ, yêu

                                                 thương, dựa dẫm, để

                                                 cho bà còn có cơ hội

dậy con những điều phải, quấy !... sống trong thời buổi nhiễu

nhương, dậu đổ, bìm leo này … chó nhẩy bàn độc !... biết thế nào mà

nói ?... biết cách nào mà sống ?... biết hướng nào mà đi ?... chỉ còn

cố mà giữ gìn cho con cái, dù cho tất cả những người cùng hoàn

cảnh như bà đã bị họ đạp xuống tận cùng trong cái xã hội bát nháo

này, dù cho những cay đắng của cuộc sống xô bồ, hỗn độn đã đảo

lộn trật tự của một thể chế tốt đẹp để biến toàn miền Nam Việt Nam

trở thành rác rưởi, như những đống rác ngất ngưởng khắp nơi trong

thành phố không được dọn dẹp !!... nhân phẩm con người không còn

là cái gì nữa !... nhưng vẫn phải giữ gìn !!...

Bà chống một tay trên mặt đất làm điểm tựa để đứng dậy xổ cái

bao to ra và dồn tất cả túi nylon đã rửa sạch đất cát vào trong bao cột

lại, xong vác lên vai bà lần bước về đến nhà một cách khó nhọc, bà

để dựa cái bao trong ngạch cửa, một tay vịn vách nhà bà lần ra phía

lu nước múc một ca uống vài ngụm rồi lần vào nhà tắm, tắm và giặt

xong bộ áo quần bà lại khập khễnh bước ra sân phơi lên giây, xong

bà ngồi xuống bên chiếc ghế gỗ … bà có thói quen ngồi ở đây hàng

giờ trước khi đi ngủ … những ngày đầu ngồi ở đây … bà cảm thấy

đau lòng, hụt hẫng … những gì quanh bà đều mới lạ, không phải

Xuân Nhâm Dần, 2022
   125   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135