Page 57 - MUDO79_80
P. 57

Mũ Đỏ 79-80                                   55

mạng rủi ro. Chiếc võng treo thấp đu đưa ru tôi vào giấc ngủ đầy

mộng mị chết chóc. Vào khoãng 2 giờ sáng, địch pháo kích hàng

loạt súng cối, tung tóe sấm sét vào vùng đóng quân. Một quả 60 ly

chớp nổ cách chiếc võng khoãng 10 thước, hất tôi lăn ngã xuống đất.

Tôi cảm thấy đau rát nơi hai mông, đưa tay sờ vào thì đỏ ướt máu.

Tôi đã bị thương nhưng biết mình còn sống. Giọng ông TĐT vang

lớn giữa những tiếng pháo kỉch còn nổ vang :

- Bác Sĩ, Bác Sĩ, tôi bị thương”.

Tôi do dự định chạy đến nhưng thằng Y tá cận vệ thấy nguy hiểm
níu tôi lại và trả lời lớn :

- Thưa Thiếu tá, BS cũng bị thương”.

Đại đội Trưởng Thạch Văn Thịnh xui xẽo bị một quả rơi đúng chổ
ông nằm. Doanh trại từ đó mang tên của người Đại đội Trưởng đầu
tiên của TĐ2ND bị tử trận. Trung đội trửơng Trần Công Hạnh dẫn
Trung đội ngang Bộ chỉ huy và tiến về phía địch, nơi đặt pháo.
Chiến đoàn Trưởng Đào Trọng Hùng la hét điều quân. Ông nổi tiếng
là người chỉ huy can đảm không bao giờ khom lưng tránh né đạn
khi lâm trận mà đạn biết tránh né ông. Chiếc khăn đỏ quấn quanh
cổ được xem như là bùa hộ mạng. Một bên lưng đeo khẩu súng lục
chỉ huy, một bên kia đeo một bi đông rượu đế, đưòng đường một
đấng. Bác Sĩ Hà tục gọi là “Hà chảy”, người ông dong dõng cao, Y
sĩ trưởng TĐ8ND vừa đi vừa ôm bàn tay bị thương vừa chửi thề :
“ Địt mẹ, tao có muốn về Nhảy dù đâu mà bị thương như thế này”.
BS. “Hà chảy” là dân y trưng tập, học cùng lớp với tôi, chưa kịp bổ
đi đơn vị nào khi ra trường thì lại miễn cưỡng bị trưng dụng tạm thời
vì Nhảy dù thiếu Y sĩ. Y tá xuôi ngược chăm sóc thương binh, trực
thăng liên tiếp đáp xuống tản thương.

Mỗi lần hành quân 2-3 tháng về hậu cứ là là quân số Tiểu đoàn hao
hụt hơn phân nữa. Tiểu đoàn Vương Mộng Hồng - Khối Bổ Sung
phân phối về Tiểu đoàn nhiều tân binh chưa kịp hoàn tất xong khóa
Nhảy dù.

Tháng sáu hai không một chín
   52   53   54   55   56   57   58   59   60   61   62