Page 267 - MUDO79_80
P. 267

Mũ Đỏ 79-80                   265

ngóc đầu ra nhìn chừng anh em được , đêm tối cũng xem anh em
canh gác như thế nào .
Cách chỗ này chưa đến 100m , có một con suối bề ngang chừng 2m
, sâu chỉ độ hai gang tay thôi , trời ở đây mùa này mưa liên miên ,
khí hậu nơi núi rừng cũng se lạnh , vậy mà con suối này có nước rất
ấm . Lần đầu tiên tắm ở đây tôi cũng hơi tò mò nên tìm hiểu thử ,
nhìn dòng nước chảy thấy hơi có màu trắng, khi nhìn đến các cục đá
chung quanh suối tôi thấy có dính những mảng màu trắng , lấy tay
quẹt và đưa lên mũi thì thấy có mùi vôi , thì tôi biết dòng nước này
đã chảy qua nơi có đá vôi nên mới ấm như vậy . Tắm xong về PĐ
thì cả người tôi đỏ như con tôm , thấy ngứa nhưng tôi không dám
gãi mà chỉ lấy tay chà chà cho đỡ ngứa . Từ đó về sau , lâu lâu tôi
mới tắm một lần , mà cũng phải tắm thật lẹ , toàn là rửa tay chân
mỗi ngày . Nhưng .......Bà mẹ ơi !!!!!!! chừng tháng sau nhìn lại tay
chân mình tôi thấy lông tay , lông chân rụng ra từng mảng . Tôi nghĩ
thầm : Cũng may là mình không dám tắm thường , chứ nếu cứ tắm
từ đầu đến chân thì bây giờ mình mà 100% , ai đó nhìn được thì chắc
là 'Dị" lắm ..... Rồi lại nghĩ: Chắc có lẽ tại vậy mà mình thường hay
nghe người ta đồn thổi :
_ Gái Miền Trung không có ........
Xin lỗi các cô gái Miền Trung nha , chuyện này tôi cũng nghe đồn
thôi , chứ riêng tôi thì thật sự chưa thấy bao giờ . Chỉ là tôi tắm ở đây
mà bị như vậy nên tôi nghĩ là vậy thôi .
Một thời gian sau thì bên chỗ tôi nhận được 7 người là Loài Chim
Đi Biển tức là Lao Công Đào Binh , họ là những người lính mà đào
ngũ nhiều lần , phải ra Tòa án Quân sự nhận hình phạt đi ra làm lao
công . Anh em đến đây chẳng có gì ngoài hai bộ quần áo , đồ ngủ
cũng không có , thấy vậy tôi cũng thương nên lấy cho anh em một
tấm Poncho của tôi để anh em trải ra , nằm trên đó mà ngủ chung với
nhau , tôi cũng thường đến nói chuyện , cho anh em thuốc hút , và
khuyên anh em nên viết thơ về gia đình để gia đình gởi đồ lên vì tôi
cũng không giúp được gì . Vậy mà chưa đầy một tháng , trong một
đêm mưa gió bão bùng , toàn bộ anh em rủ nhau trốn sạch , mang
theo kỷ niệm là tấm Poncho của tôi . Đêm hôm đó trời tối đen , mưa
đổ ầm ầm , khi mưa tôi có nhìn ra mà tối quá không thấy được gì ,
tấm Poncho đi mưa thì đã cho các anh em , tấm còn lại đang trải để
ngủ . Đến sáng khi biết được mọi chuyện ĐT Cước không nói với

Tháng sáu hai không một chín
   262   263   264   265   266   267   268   269   270   271   272