Page 172 - MUDO 77
P. 172
Mũ Đỏ 77 168
Tôi gọi âm thoại qua máy liên lạc:
- 7273...6263...1001...
Tôi ra lệnh bằng mật mã cho hai Trung Đội 2 và Trung Đội 3 cùng hai
toán Viễn Thám 2 và Viễn Thám 3 đồng loạt “Tapi” từ phía dưới tấn lên,
phía trên tràn xuống, trang bị nhẹ: vai không ba lô chỉ giây ba chạc, súng
cá nhân và lựu đạn…Trinh Sát Dù dẫm lên xác Bắc Quân theo thế hàng
ngang đột xuất tấn công nhanh như chớp đồng loạt nhã đạn vào hàng ngũ
địch cho tới khi hai cánh từ trên và dưới gặp nhau (Link up)… Quang cảnh
chiến địa: năm ba khẩu phòng không 57 ly chỏng gọng, hằng trăm vũ khí
của Bắc Quân ngỗn ngang bên cạnh hằng trăm xác chết vẫn còn hơi ấm
nồng mùi máu tươi…!
Chiến tranh nào mà không có tàn phá hủy diệt, không phải trả bằng máu
đổ thịt rơi, xương phơi dưới chiều nắng quái …? Nhưng cuộc chiến Bắc
- Nam cốt nhục tương tàn này khiến tôi có nhiều xúc động, thương cảm,
bồi hồi, nội tâm buồn mênh mang khi nhìn những cặp mắt mở trừng trên
gương mặt trai trẻ tuổi đang độ xuân thì mà có lẽ cũng chưa được hưởng
bao nhiêu tháng năm an bình niên thiếu với gia đình và cha mẹ, người
yêu bên nồi khoai sắn vừa nấu chín tay cầm tay mà e ấp chuyện chung
tình… thì đã bị bọn đồ tể chễm chệ trên chóp bu quyền bính “Đảng và Nhà
Nước” Cộng Sản Bắc Việt xử dụng bạo lực thu gom, tuyên truyền nhồi
nhét lý tưởng và nghĩa vụ tạo ra “chất” ảo tưởng anh hùng giải phóng,
ngọn giáo tiền phong của phong trào tiến lên thực hiện nghĩa vụ Quốc Tế
Cộng Sản… và đẩy vào chiến trường miền Nam làm mồi cho bom đạn vốn
được chế biến, sản xuất từ những quốc gia Âu - Mỹ phương xa …! Bọn
chóp bu Cộng Sản Bắc Việt có bao giờ liếc mắt nhìn vào bản thống kê tổn
thất sinh mạng Bộ Đội Bắc Việt, để xét lại tham vọng ngông cuồng của
chúng ? Cán binh Bắc Việt bị chết trận được tô vẽ thành “liệt sĩ” chỉ là con
số thôi, “chúng” đã chết tức không phải là người ?! Bọn chúng vẫn tiếp
tục tận dụng vơ vét tài nguyên nhân lực cho đến khi cạn kiệt và sẵn sàng
“đốt cháy cả dãy Trường Sơn để chiến đấu trường kỳ “nhất định thắng lợi”
và đánh cho tới người Việt cuối cùng…” để cho nước Tàu được bình yên
với hơn 1 tỷ dân trong nước luôn đói thiếu miếng ăn từ nhiều thiên niên
kỷ đã trở thành nỗi ám ảnh và quán tính, nên do vậy câu chào hỏi đầu tiên
khi gặp nhau: (nǐ chī fàn le ma?) - mày ăn cơm chưa? Và để cho Mao
sếng sáng thân thể béo tốt ngủ ngày với giấc mơ Đông Phương Hồng và
quyển sách nhỏ “Mao Tuyển” bỏ trong túi quần làm sách gối đầu giường
lại là “Extract Testoterone” kích thích Hồng Quân, đám trẻ trâu Vệ Binh
Đỏ chưa ráo máu đầu làm cuộc “Cách Mạng Tazan Hoá” để Mao “tá đao
sát nhân” thanh toán hầu hết những đồng chí có công trong cuộc trường
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược