Page 157 - MUDO 77
P. 157

Mũ Đỏ 77                           153
          Tôi xin tiếp tế ngay lựu đạn, mìn Claymore, mìn chiếu sáng, đạn đại
        liên M60 đồng thời yêu cầu bốc luôn 12 ông nhô con nón cối gầy còm
        trơ xương, da xanh xao như  tàu lá vì đói ăn và  thiếu ánh sáng mặt trời
        lâu ngày… đang lấm la lấm lét nét sợ hãi hiện lên vẻ mặt cùng với dáng
        ngồi xổm co ro trông rất tội  nghiệp  nếu họ không phải là  Việt Cộng …?!
        Trong số 12 tên bị bắt có một Sĩ  Quan cấp Thiếu Úy tên Đoàn Tạo tốt
        nghiệp trường Hoàng Phố. Tôi hỏi hắn:

        -  Tại sao các anh không có phản ứng khi chúng tôi đến ?
        -   Chúng em chưa có lệnh khai hỏa !

           “Giời cao, đất dày ơi”…! Thật hú vía bà đỡ, hồng phước tề thiên ...!
        Thử  nghĩ  xem với giàn phòng không cả chục khẩu 57ly di động, tối tân
        của Nga - Tầu mới  “ra lò “ nó mà khai hỏa thì không biết có bao nhiêu
        trực thăng bị bắn gảy cánh như chim Bằng thọ tiễn mang theo cả thân xác,
        xương thịt của ĐĐ2TSND làm phân bón cho cây cỏ xanh lá và đám rợ
        hoang đua mọc bao phủ quanh đồi Delta… ! Trang đầu cuốn sổ nhỏ nhật
        ký hành quân của hắn viết: “Polko dậy sóng, giải phóngTây Nguyên” và
        “chặt Kontum rụng cả Tây Nguyên” rất là ảo tưởng và cường điệu tính
        lãng mạn trên chiến trường “võ mồm” bởi bị guồng máy Đảng và Nhà
        Nước tuyên truyền, nhồi nhét lý tưởng và nghĩa vụ giải phóng miền Nam
        và thẳng tiến trên đường xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa nhất định thắng lợi
        …?! Trong nhật ký  có một đoạn khá bi thương và cảm động: “Bu ơi! Sau
        sáu tháng, đêm đi ngày nghĩ, cuối cùng chúng con đã đặt chân lên phần đất
        Kontum, Gia Lai với rừng núi bạt ngàn. Con nhớ Bu lắm, không biết Bu
        còn khỏe để hằng ngày tưới mấy chục luống khoai hay không, mùa đông
        sắp tới còn củi rừng để đốt sưởi hay không, nỗi buồn nhớ bố, anh cả, bé Tư
        đã mất trên đường vào B có vơi đi hay không ? Đơn vị của con xuất phát
        từ Lao Bảo, Khe Sanh với hơn 400 người, giờ chỉ còn gần 200 trong tâm
        trạng hoang mang lo âu không biết chết sống ngày giờ nào. Bệnh tật chết,
        bom đạn bất thần đổ ập xuống đầu...cũng chết...!”

          Tôi móc bao thuốc Quân Tiếp Vụ và hỏi đám cán binh Việt Cộng bị bắt
        này với thái độ trấn an khoan hoà:
        -  Có ai muốn hút thuốc không ?  Các cậu may mắn bị chúng tôi bắt giữ, có
        nghĩa thật là các cậu còn sống … Nhưng những đồng chí của các cậu đang
        ẩn nấp rình rập trong rừng kia chưa biết tử thần rồi sẽ đưa đi lúc nào...”?!
           Quả thật như vậy ! Nếu mấy tên cán binh nhô con VC này không bị
        chúng tôi bắt giữ mà phải tiếp tục chiến đấu, không may bị thương nặng
        thì ắt sẽ phải chết tức tưởi…! Vì để tránh không phải chịu trách nhiệm và
        là gánh nặng kinh tế phải săn sóc, nuôi nấng đám thương binh tàn phế vô
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162