Page 138 - MuDoso74
P. 138
Mũ Đỏ 74 Mùa hạ cuối cùng 136

le uống rượu suốt ngày hay sao đây! Mà môi lần uống rượu là tôi thây xot
xa cho những đứa em, những bạn be mơi cùng tôi uống: vài ngày, vài tuần,
vài tháng trươc đây, ánh măt thân thiết câu noi ân tình không con nữa, đầu
oc chúng tôi đang nặng chĩu tang thương, thì một vài buôi văn nghệ vô
duyên, lây lệ, con làm cho chúng tôi kho chịu hơn; Ðào văn Thọ mơi nhơ
tôi đi dạm ngõ vợ, bị thât bại, tôi nhơ miệng bà me ngươi yêu của Thọ trê
ra phân trần vơi tôi :
- Thưa ông tôi thương cháu Thọ lăm, hai cháu no thương nhau tôi biết, con
tôi mà lây được cháu Thọ là co phươc cho gia đình tôi rồi, tôi băng long
nhưng vơi một điêu kiện là...
Tôi lên tiếng hỏi
- Thưa bà điêu kiện gì, bà ta chậm rai, nhưng vơi con măt láu liên, bà ta
tra lơi:
- Ðiêu kiện là cháu Thọ phai xin ra khỏi Nhay Dù; Tôi nghĩ thầm đúng là
bà già lưu đạn, đa vậy bà con bồi thêm;
- Ngươi nhà tôi co thê xin cho cháu Thọ, vê làm việc tại Sài Gon, nhưng
cháu Thọ no không chịu ;Tôi biết không bao giơ một quân nhân Nhay Dù,
đang say sưa đội chiếc non đỏ, lại muốn ra khỏi binh chủng.

Thọ không chịu cũng đúng thôi, tôi con biết chăc răng bà Thanh đang thât
bại, lần nào chúng tôi vê Sài Gon, tối ngày sáng đêm ngươi yêu của Thọ
cũng quân quit bên Thọ tại phong độc thân, của đơn vị; Tôi chep miệng
thơ dài: Bây giơ thì bà ta đúng, Thọ đa ra đi tại Hạ Lào; Hoàng Cơ Thụy
Hạnh vào thay Thọ, làm Sĩ Quan liên lạc cho Tiêu Ðoàn 1 Nhay Dù, Hạnh
cũng đi theo Thọ, hai đứa em này một đứa khoa 21, một đứa khoa 22 Sĩ
Quan Trư Bị Thủ Ðức tụi no thương nhau lăm, (các em cùng vê bên kia
thế giơi, nhơ vê bên đo đưng quậy nữa); Hạnh con đang đi phep thăm gia
đình tại thủ đô Lào, ông thân sinh của Hạnh đang làm Ðại Sứ tại đo, Hạnh
con phep nhưng nghe tin đơn vị tham chiến tại Hạ Lào, Hạnh câp tốc trơ
vê cùng chia ngọt xe bùi, ngậm đăng nuốt cay vơi đơn vị, co lần Hạnh tâm
sư vơi tôi:
“Ðich thân ơi...Em mê đơn vị con hơn gia đình nữa, bây giơ nếu em muốn
vê chô (âm thân) dễ lăm, cuộc sống như vậy thì nhạt nheo vô cùng, làm trai
cho đáng mặt trai, phai không đich thân? “, tôi tin Hạnh noi đúng, vơi thân
thế của gia đình Hạnh, thì vê chô (âm thân) không kho, lúc rút ra khỏi Hạ
Lào tôi co đi ngang qua chô Hạnh năm trong chiếc Thiết Quân Vận đa bị
cháy rục, tôi nghiêm chinh chào đứa em thân yêu trong đơn vị, không sao
tránh khỏi giọt nươc măt lăn dài trên go má khô căn, vưa nhuốm bụi chiến
trương, tôi bươc vội xa chô Hạnh năm, cơn đau bao tư hành hạ đến dõa
mồ hôi, làm tôi phai ôm bụng quỵ xuống, co le thăng em no băt tôi phai
quy xuống đê chào no, tinh nghịch đến thế là cùng, đo cũng là dịp tôi tạ tư
   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143