Page 105 - DacSanMuDo73
P. 105
Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân 103


Tuy bị giao động, Đại Uý Erbes vẫn mang xác người tiểu đoàn phó vào
sau một ngôi mộ và hối thúc các người lính tiếp tục tấn công. Đại đội kế
tiếp với tiểu đoàn trưởng và Đại Uý Cobb cũng đồng loại xung phong tiếp
tục cuộc tấn công.

“Một sự việc tức cười khi chạy băng ngang nghĩa trang,” Cobb nói. “Tôi
nghĩ Đại Uý Cobb bị tiêu tùng rồi. Tôi ở phía sau đại đội đầu khoảng một
trăm thước và trong khi chạy, tôi thấy một làn khói trắng và rồi trái đạn cối
60 ly rơi giữa hai chân tôi, may mắn là đất ruộng lại mềm, trái đạn chui sâu
vào lòng đất. Việc kế tiếp tôi biết được là tôi nhào lộn một vòng trên không
trung rồi rơi xuống đất bằng hai chân. Chỉ trừ một chút hoảng hồn và một
mảnh nhỏ miểng cối trên mũi, tôi không bị gì khác hơn, tôi liền nhìn bộ chỉ
huy tiểu đoàn, mọi người lại đang cười tôi. Giữa chiến trận và nhiều người
chung quanh đang ngã gục, mọi người lại nhìn và cười tôi, không biết làm
gì khác hơn, tôi chỉ biết cười theo.”

Cùng lúc ấy, Đại Uý Erbes cố gắng liên lạc xin pháo binh yểm trợ nhưng
không liên lạc được với ai, ông cũng cố gắng gọi Sư Đoàn 1 Không Ky xin
mấy chiếc trực thăng hỏa lực, sau cùng ông liên lạc được một chiếc trực
thăng hỏa lực đang bay trên vùng nhờ chiếc này đến giúp.

“Viên phi công trực thăng cho biết sẽ bay một vòng định vị trí quân bạn
trước,” Erbes nói. “Rồi anh ta lại bị bắn rơi. Đó là chiếc trực thăng hỏa lực
cuối cùng tôi thấy được trong thời gian tôi ở Huế.”

Các đơn vị được lệnh đóng quân đêm chờ sáng mai sẽ vào Thành Nội, xác
các người lính tử trận và thương binh được gom lại, những người lính lo
nghỉ ngơi và canh gác đêm.


“Rất nhiều tên địch bị chúng tôi giết bận đồ thường dân làm tôi đoán sẽ dễ
dàng cho chúng đột nhập vào thành phố,” Chase nói. “Một việc khác tôi để
ý là chúng không cần lấy vũ khí và đạn dược của chúng tôi. Việc này làm
tôi tin tưởng bọn chúng đã có sẵn tất cả những gì chúng cần. Bọn chúng đã
không cần vũ khí của chúng tôi, bọn chúng đến Huế được trang bị đầy đủ
với những vật dụng mà chúng muốn mang theo.”

Phải gần đến nửa đêm mọi người mới nghĩ đến việc phải ngủ một chút.
Cobb, Erbes và Jackson nằm trong khu nghĩa trang nhưng rất khó cho họ
chợp mắt được.



...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109   110