Page 206 - mudoso72
P. 206
206 Muõ Ñoû 72
việt cộng khi bắt tôi nó nhìn thật kỹ theo mô tả của con du kích việt cộng
cái .Người giết chúng là 1 thằng đại úy ốm cao,nước da đen ,còn tôi củng
vậy, nhưng nhỏ con và trắng. Thêm 1 cái may, nếu sáng nay tôi cho lính
bắn đám bò và giết chết con nhỏ chăn bò, có lẽ chúng bắn chết hết anh em
nhảy dù rồi. Người lính nói nhỏ hơn “Ông ơi có bà gìa dẫn theo con nhỏ
chăn bò hỏi thăm ông, Má nó nhất định đòi gặp ông. Tụi em nói VC dẩn
ông đi, không có ỏ đây.” Tuy nhiên tôi vẩn nói khi gặp con nhỏ hoặc má
nó nói tôi bị giam ở đây để cho họ... xử tôi cho rồi !

Sau 1 đêm làm bạn với muỗi và rệp tôi ngủ 1 giấc tới sáng . Nghe tiếng mở
khóa tôi ngồi dậy,tên du kích 75 biết tôi là người chỉ huy đám lính Dù nên
có vẻ nhỏ nhẹ: “ Ông ra ngoài đi.” Anh em thấy tôi mừng rở. Sáng nay bọn
VC tập họp chúng tôi lúc 7:30 sáng , di chuyển đi nơi khác.

Hôm nay 2/4/1975 : một buổi sáng trời đẹp . Trận mưa ngày hôm qua vẫn
còn ngập đất ,quần áo hoa rừng bắt đầu khô. Trước khi lên xe đò để đi qua
địa điểm giam cầm khác, bọn chúng bắt cởi giày bỏ lại, đồng hồ tiền bạc
chúng không thu. Nhìn lại bản “ Trạm y tế ấp Lạc an, xả Ninh an, quận
Ninh hòa, tỉnh Khánh hòa ” làm tôi nhớ mãi địa danh nầy. Dân chúng đa
phần là những bà gìa trầu tới an ủi nào là cách mạng về hết chiến tranh,
về nhà làm ăn cho tốt. Tôi đang nhìn xung quanh, bất thình lình con nhỏ
chăn bò củng có mặt đến hỏi tôi: “Ông còn nhớ con không ? ” 1 chút nhíu
mày thì ra là con khỉ chăn bò sáng hôm qua. Tôi nhìn nó thật kỷ, con bé
ốm tông teo, nhỏ xíu vậy mà nó chịu sức nặng 50kg đè trên người mà
không than 1 câu, “Ông nặng quá,” chỉ khóc vì con dao đè trên cổ họng.

Tôi mỉm cười nói nhớ chứ con nhỏ chăn bò. Nó lấy trên tay mẹ nó 1 gói lá
chuối nhỏ có 2 củ khoai mì đưa cho tôi. Nhìn 2 mẹ con , tôi nói tiếng cám
ơn, tên du kich 75 không nói gì.
Có lẻ bây giờ con bé cũng trên 50 tuổi : nếu số nó tốt thì đang ở trên thiên
đàng Mỹ quốc ,còn số con rận chắc chết vì bệnh hoạn , dẫm bãi mìn ở mật
khu Hòn hèo hoặc lấy phải thằng việt cộng cụt 2 cẳng, đui 1 con mắt, gãy
1 cánh tay và cuối đời vẫn khổ vì VC.
Xe chở chúng tôi qua Đại điền nam (Thành –Nha trang) nhốt tất cả vào
1 nhà dân, đóng cửa, bên ngoài có du kích canh gác .Tôi gặp bà chủ nhà
và đứa con gái , nhờ bà mua dùm bông băng ,thuốc đỏ, muối để rửa vết
thương vì tôi có 3 người lính bị thương nặng. Nói xong tôi móc đưa cho
bà 1 xắp tiền. Mới có mấy ngày mà vết thương đã có dòi khủng khiếp quá
,nhờ có 1 người y tá Nhảy dù rửa vết thương nên không còn dòi .

Tối lại có 1 tên VC bộ đội bắc kỳ già xuống nói chuyện tào lao với anh
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   201   202   203   204   205   206   207   208   209   210   211