Page 204 - mudoso72
P. 204
204 Muõ Ñoû 72
mươi tuổi, lông mày rậm, mũi cao, môi hơi mỏng, đẹp tuyệt trần.Chúng tôi
chỉ tâm sự có vài tiếng vì sáng mai phải lên đường ra trận, lành dữ không
biết như thế nào.


Sáng nay toàn bộ Lữ đoàn nằm trên vùng chạm tuyến, Pháo đội đóng tại
đèo M’rack quốc lộ 21, cách Dục mỹ khoảng 40 km. Sau 3 ngày thiết lập
công sự chờ việt cộng đánh xuống. Một trung đội Pháo của tôi đóng sau
cách 300 mét bị việt cộng tấn công đầu tiên, trung đội phá 2 khẩu 105 ly
trước khi trở về Pháo đội. Lệnh tiểu đoàn bắt rút khẩn cấp đêm nay về
đóng quân tại đèo Phượng hoàng. Việt cộng chận đường tiếp tế của quân
dù tại suối nước nóng,Tiểu đoàn 2 Nhảy dù đánh xuống để giải tỏa chốt
chận khoảng giữa đèo Phượng hoàng và yếu khu Dục mỹ ,lúc đó VCtấn
công vào pháo đội từ cánh rừng bên trái đèo. Bị đánh bất ngờ tôi chỉ kịp hô
phá súng bằng lựu đạn lửa và cùng anh em binh sỉ rút chạy lên núi. Vượt
qua 1 vài quả núi đã thấy quốc lộ 1. Nghỉ mệt 1 chút, kiểm soát lại quân
số tôi còn lại 8 người, một số thuộc tiểu đoàn 2 nhảy dù, vài anh em địa
phương quân và thiết giáp, tổng cộng 20 người. Viên trung úy sĩ quan tác
xạ Hoàng Văn Trưng và 2 binh sĩ của pháo đội mở đường đi trước báo cho
tôi biết có xác của 1 con trâu chết đã lâu chỉ còn cặp sừng và bộ da, có lẽ
đã vướng mìn của vịêt cộng. Vừa định chạy lên xem, thình lình tôi nghe
1 tiếng nổ ầm; đầu óc tôi quay cuồng té ngã xuống đất.Viên trung úy và 2
người lính té nằm dưới đất. Gã y tá chạy đỡ tôi dậy, tôi vội nói lo cho 3 anh
em bị thương trước.Một vài anh em năn nỉ đích thân đừng bỏ tụi em. Trời!
sống chết với nhau mà giờ này tụi bây nói gì lạ vậy. Mà thật vậy, nếu tôi bỏ
anh em binh sĩ chạy 1 mình ,giờ này tôi đã có mặt tại Nha trang , và không
chừng cũng lên máy bay về Sài gòn rồi. Nhưng với cương vị chỉ huy làm
sao tôi có thể làm như vậy được. Chúng tôi tìm được 1 cái nhà của bọn VC
đã bỏ đi, người binh sĩ địa phương quân cho tôi biết chúng tôi đã lọt vào
mật khu Hòn Hèo. Tôi mỉm cười nói Hòn đá cũng không ăn nhằm gì !
Cả ngày hôm nay trời đổ mưa như trút nước, áo quần ướt nhẹp. Viên sỉ
quan tác xạ bị thương nặng nhất, anh nhìn tôi đầy vẻ chán chường thất
vọng .Cũng có lẻ biết mình sẽ là gánh nặng nên anh xin 1 vài trái lựu đạn
nằm lại. Biết anh sẽ tự tử nên tôi an ủi anh, tôi sẽ đưa anh về, nhứt định
không bỏ anh.


Qua 1 ngày mệt nhọc, tôi thức dậy khoãng 7 giờ 30, cơn mưa đã chấm dứt
hồi nửa đêm. Hầu như không ai có có thể ngủ được vì những con mạt nhỏ
xíu hút máu no nê. Một anh lính chạy vào báo có một bầy bò và 1 con nhỏ
chăn bò đang tiến vào hướng chúng tôi. Tôi lấy làm lạ mật khu nầy đầy
mìn bẫy sao nó có thể đưa bò vào ăn tỉnh bơ ? Tôi nói anh em núp hết trong
nhà và đừng bắn bò, tôi mang theo 1 con dao găm và núp sau bụi tre nằm
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208   209