Page 297 - DACSAN71
P. 297
297 Muõ Ñoû 71- Xuaân AÙt Muøi - 2015
tôi phải khám sức khỏe tổng quát, nếu thiếu sức khỏe hay không đủ chiều
cao hoặc không đủ ký hay chân đi hai hàng, tay cán giá, đều không được
học nhảy dù. Nếu không học nhảy dù thì vác ba lô về trình diện Gia đình
bác Tám và đợi đưa đi các đơn vị bộ binh. Khi đậu sức khỏe thì phải còn
qua tám món ăn chơi, nghĩ đến tám món ăn chơi tôi vẩn còn rợn người.
Tthật vậy, khi thi qua tám món ăn chơi, sáng ngày hôm sau tôi ngồi dậy
không nổi, tôi ráng lật úp người lại, rồi tay ôm chân giường đứng lên từ-từ
như em bé mới tập lật, tập đứng, tôi rêm ê ẫm hết cả người, nhưng tôi rất
mừng vì người cán bộ thông báo tôi đậu tám món ăn chơi được học nhảy
dù. Ngày đó tất cả khóa tôi được nghĩ dưỡng sức, rồi ngày kế tiếp bắt đầu
học dù. Ba tuần lăn lộn dưói đất, tập thế lộn dù lôi, đề phòng khi dù đáp
xuống đất có gió mạnh khỏi bị dù lôi; rồi nhảy đài cao 12 thước, còn gọi
là nhảy chuồng cu, đài này khi đứng dưới đấc nhìn lên không cao cho lắm
, nhưng khi lên đó rồi cũng hơi lạnh cẳng, nhìn xuống chẳng dám nhảy
ra. Rồi nào là giây tử thần khô thì càng ớn cháo hơn nữa. Ba tuần dưới
đất được hoàn tấc, tôi lên máy bay nhảy “show” đầu tiên, tôi không sợ,
tôi nghĩ bạn tôi làm được thì tôi làm được, nhưng lòng vẩn cảm thấy hồi
hộp.
Khi đèn đỏ báo, tất cả đứng dậy, tôi lại càng hồi hộp hơn, tim đập
không bình thường, ai nói không sợ là không thực tế, trong tư thế chuẩn
bị chờ đèn xanh là “go”. Tất cả đứng hai hàng dài dọc theo hai bên hông
của máy bay C123, nhưng sự sắp xếp của huấn luyện viên rất hay: đứng
hàng đầu ngay hai bên đằng hông cửa nhảy ra là hai nữ quân nhân nhảy
chuyên nghiệp, mấy ông chơi đòn này thì còn gì là nam nhi chí khí, dùng
chiêu quá độc, tôi quay nhìn lại đằng sau, bạn đồng đội, tất cả đều im
lặng trong sự lo âu, nét mặt đổi màu xanh, họ cũng như tôi, không lẽ nữ
quân nhân nhảy được, mà mình nhát vậy sao? Đang suy nghĩ đến tư thế
khi nhảy ra khỏi máy bay, tôi nhớ mãi câu người huấn luyện viên nói: khi
nhảy ra khỏi cưả máy bay, hai tay ôm dù bụng, miệng nhớ đếm, 231, 232,
233, thì dù mình sẽ mỡ tung ra. Nhưng nếu 233 mà dù chưa mỡ phải làm
sao,? Tôi tự hỏi rồi tự trả lời là mở dù bụng, nghĩ đến đó tôi cũng an tâm
được phần nào. Khi đèn xanh bật lên tất cả xôn xao khi nghe người huấn
luyện viên hô “Go”, là hai người nữ QN biến mất trông không gian, tất cả
anh em đồng đội tôi lần lượt lao ra khỏi bụng cửa máy bay C123. Lúc đó
tôi nhắm mắt nhảy ra đại, nhưng miệng không quên đếm, vừa đếm tới 233,
đúng vậy, đúng như người huấn luyện viên nói, tôi nghe dù của tôi tung
ra và mở tròn như cánh hoa trên không gian. Lúc đó tôi cảm thấy mình
như thiên thần bay trên mây nhìn xuống một thế giới nhỏ bé ở dưới đất,
tôi đang bay lượn trên không trung thật là đúng là “ Không Gian Hoa Dù
Nở,Vũ Trụ In Dấu Giày”. (Thơ Hà Huyền Chi thi sĩ Nhảy Dù).



Tieåu ñoaøn Quaân Y - Giöû ñôøi cho nhau
   292   293   294   295   296   297   298   299   300   301