Page 167 - DACSAN71
P. 167
167 Muõ Ñoû 71- Xuaân AÙt Muøi - 2015


Tôi không uống được nhiều rượu nhưng cũng uống hai ba ly rượu để
làm vừa lòng anh. Tôi chú ý nghe anh nói. Anh nói chuyện vẫn hay, vẫn
hấp dẫn. Mười chín năm trước đó, khi anh đang huấn luyện tân sinh viên
quân y, mỗi lần nghe anh nói chuyện tôi hầu như thấy anh nói đều có lý
cả. Lúc này thì khác. Có nhiều chỗ tôi thấy anh nói đúng. Có nhiều lúc tôi
nghĩ là anh nghĩ sai. Nhiều lúc là “rượu nói” chứ không phải anh nói nữa.
Nhưng tôi hiểu Tô Phạm Liệu nhiều.

Giữa bữa tiệc rượu của hai anh em, sau 14 năm mới gặp gỡ, Tô Phạm
Liệu làm tôi ngạc nhiên khi nói là muốn đọc thơ cho tôi nghe. Anh nói là
anh chả có thích thơ và cũng chả nhớ bài thơ nào, nhưng chỉ thích và nhớ
một đoạn trong bài thơ “Nhớ Rừng” của Thế Lữ:

“...Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ
Thuở tung hoành hống hách những ngày xưa
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hát núi
Với khi thét khúc trường ca dữ dội
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng
Vờn bóng âm thầm lá gai cỏ sắc
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc
Là khiến mọi vật đều im hơi
Ta biết ta chúa tể cả muôn loài
Giữa chốn thảo hoa không tên, không tuổi
Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới...”

Tôi hiểu Tô Phạm Liệu nhiều hơn. Tôi vẫn kính trọng anh. Tôi vẫn
thương mến anh như những ngày xưa, và có thể là hơn những ngày xưa
nữa.


Nhưng vẫn có những điểm tôi không đồng ý với anh Liệu.

Lần gặp gỡ đó là lần sau cùng tôi gặp người anh lớn của khóa tân sinh
viên sĩ quan quân y ngày nào của chúng tôi.

Sau này tôi được biết anh đã dọn về ở tiểu bang Lousiana và làm việc

Tieåu ñoaøn Quaân Y - Giöû ñôøi cho nhau
   162   163   164   165   166   167   168   169   170   171   172