Page 165 - DACSAN71
P. 165
165 Muõ Ñoû 71- Xuaân AÙt Muøi - 2015


võng, anh vẫn tỉnh giấc nhưng mắt nhắm
như để quên đi những hình ảnh nào đó.
Anh Liệu hình như muốn ngủ triền miên.
Nhưng làm sao mà ngủ được? Rồi cũng
có lúc Tô Phạm Liệu mở mắt ra. Anh kể
lại những lúc cuối cùng, những giây phút
cay đắng nhất trong cuộc đời khi đơn vị
tan hàng. Mắt của anh long lanh khi nói
đến gia đình, chị và các cháu, anh không
kịp đón đi.
Tô Phạm Liệu nói rất ít. Tôi cũng
chẳng nói nhiều. Đau khổ đã làm tê liệt
cả con người.

Nhưng thật ra còn có gì khác để đáng nói đến nữa đâu?
Anh em nhìn nhau thẫn thờ! Bàng hoàng! Sững sờ! Giọt lệ nào đó
hình như vòng quanh khóe mắt làm mờ mắt của cả hai chúng tôi!

Ngày hôm sau, tôi trở lại chỗ cũ không thấy anh đâu cả. Chiếc võng
cũng biến mất. Tôi để ý tìm mà không gặp. Tô Phạm Liệu chắc cũng chả
muốn gặp lại ai nữa. Chính bản thân tôi cũng không muốn thấy người quen
nào nữa.

Những ngày đầu tiên đến đất Mỹ là những lúc vật lộn với cuộc đời
mới cũng như các bạn bè khác trong giới Y Khoa để tìm đường trở về nghề
cũ. Và cũng như đa số bạn bè Y khoa, cuối cùng tôi cũng trở lại được với
nghiệp Y.


Thỉnh thoảng tôi được nghe bạn bè nhắc nhở đến anh Tô Phạm Liệu.
Tôi biết anh đã quay lại hành nghề ở một nhà thương điên (state hospital)
nào đó ở Kansas. Tôi được biết, cũng qua bạn bè kể lại, anh uống rượu
nhiều, rất nhiều. Tôi muốn nhưng chưa có dịp liên lạc.

Năm 1989, tôi đi dự cuộc họp Hội Y Sĩ Quốc Tế Việt Nam Tự Do ở
một khách sạn lớn ở Little Saigon, California. Đang đi vớ vẩn trong khách
sạn thì có tiếng gọi tên. Tôi nhìn ra thấy huynh trưởng Tô Phạm Liệu. Anh
em gặp nhau mừng ứa nước mắt.

Anh dẫn tôi vào ngồi ở một quầy rượu. Anh Liệu uống rượu mạnh
liên miên. Tô Phạm Liệu lần này nói chuyện nhiều hơn, nói khá nhiều.

Tieåu ñoaøn Quaân Y - Giöû ñôøi cho nhau
   160   161   162   163   164   165   166   167   168   169   170