Page 61 - DACSAN70
P. 61
Muõ Ñoû 70 61

quại dưới ách thống trị của bọn Cộng Sản Vô Thần, mình còn được quyền
tự do di chuyển đề tìm nơi ấm thân! Ở chưa ấm chỗ! Chúng tôi hai đứa đến
thăm gia đình (Lê Lợi) tại Hampton Virginia sau hơn một giờ lái xe, lần
đầu đời được lái chui qua đường hầm dưới đáy đại dương; vợ ông vẫn vui
tươi, điềm đạm như xưa, vừa trông thấy chúng tôi, bà chạy lại ôm chầm
lấy nhà tôi, nghẹn ngào, thổn thức, cười ra nước mắt.
-Chị không ngờ lại gặp lại em trong hoàn cảnh này!
-Vâng em cũng không ngờ, làm sao ngờ được rằng chúng mình lại phải
tha phương như thế này! Nhưng thấy anh chị vẫn khỏe mạnh, chúng em
rất vui, dù vẫn cảm thấy buồn cho thân phận của người mất nước. Không
hiểu lúc này anh chị em mình bên quê nhà sống chết ra sao! Người dân mất
nước còn mong được gì! Mình có cuộc sống tự do, gia đình yên ổn như thế
này là hạnh phúc rồi chị nhỉ!
-Anh ấy trông vậy mà không có khỏe đâu! Ðôi mắt trũng lệ, xa xa là Ðại
Tây Dương! Mới ngày nào tại vườn Tao Ðàn! Hai chị em mình chịu trách
nhiệm một gian hàng tại hội chợ tết năm 1967, vậy mà cả chục năm rồi em
nhỉ. Thôi để các ông ấy hàn huyên, hai chị em mình xuống đây nói chuyện
cho thoải mái.

Sau cái bắt tay chúng tôi ôm chầm lấy nhau, không thắm thiết giống như
các lãnh tụ, nhưng ôm chặt để chuyển hơi ấm hòa bình cho nhau, không ai
nói một lời, những giọt nước mắt từ từ lăn xuống, thấm ướt áo nhau. vành
môi khô cằn tại chiến trường, nay có hơn gì, méo xệch, ông nhẹ nhàng nói
từng tiếng trong cổ
-Công việc của thằng Lạc thế nào?
Tôi biết ông muốn nói nhiều nhưng sau cơn xúc động, ông vụng về hỏi
như vậy!
-Thưa Niên Trưởng (NT), tôi mới di chuyển từ tiểu bang Arkansas tới tiểu
bang này được hơn tháng nay, tại đó công việc mệt mỏi quá sức, tôi chịu
không nổi! Sang đây cũng chưa ổn định. Nhưng có lẽ không ổn, tôi dự trù
sẽ di chuyển nữa, tôi muốn theo học một nghề chuyên môn nào đó, tuy
cuộc sống này chỉ là tạm dung, nhưng mình phải chứng tỏ cho con cháu
thấy, dù ở hoàn cảnh nào mình cũng vươn lên được, mình cũng hòa mình
được, nên tôi muốn học thêm một nghề nào cho xứng đáng!
-Thằng Lạc lúc mới sang cuộc sống thế nào? Gia đình có đi được đầy đủ
không?
-Nhờ Niên Trưởng cho tôi ở hậu cứ dưỡng bệnh, không có đơn vị trong
tay, cho nên lúc 20:30 giờ ngày 29 tháng 4, sau khi địch quân bắn sập lầu
nước của sư đoàn. Rồi lúc đó lại là một bệnh binh, không có trách vụ với
đơn vị, với thuộc cấp. Tôi rời sư đoàn lúc đó về nhà, tôi lái xe jeep, nhà tôi
lái xe Ladalat, hai xe tới bến tầu Sài Gòn, xuống tầu Hải Quân, thuận buồm
Kyõ Nieäm Ngaøy Quaân Löïc 19 thaùng 6, 2014
   56   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66