Page 243 - DacSan69
P. 243
Muõ Ñoû 243

một, nghe đau xót như
chứng kiến người thân
bị hành xác... Tất cả
những linh hồn, không
phải đất đá, cỏ cây
thuần túy, chúng có
kỷ niệm, trong lòng
chúng là vết tích hoài
hoài mà chúng ta ghi
nhớ...”

“Ở đây, thôn Giáp
Hậu, Mai Đẳng, Hải
Lâm, quận Hải Lăng,
Quảng Trị thì khác hẳn. Khác hẳn với An Lộc. Cao hơn An Lộc một bậc.
Trên hơn An Lộc một tầng. Tầng cao ngất thảm thiết. Dài hơn An Lộc một
chặng. Dài hun hút thương tâm. Sự chết trên chín cây số đường này là chín
cây số trời chết, đất chết. Chết trên mỗi hạt cát, chết trên đầu ngọn lá, chết
vương vãi từng mảnh thịt, chết từng cụm xương sống, đốt xương sườn,
chết lăn lóc đầu lâu, chết rã rời từng bàn tay cong đen đúa.


Nhiều quá, chín cây số hay chín ngàn thước, mỗi thước trung bình hai bộ
xương tung tóe. Vậy tất cả là bao nhiêu? Không làm sao phân biệt được
tay này, chân kia, đầu lâu người nọ...”

Ai đã gây ra những cảnh kinh hoàng này? Chẳng lẽ do những người lính
Việt Nam Cộng Hòa chưa hề đặt chân “xâm lăng” lên bờ bên kia Vỹ tuyến
17?

Những xác người ấy là thường dân đã chết trên đường chạy giặc.

“Chẳng lẽ thằng cha này còn sống?! Hùng và vài người lính đi đến. Hóa
ra chỉ là phần thân thể còn lại của một người, lũ chuột đang cấu xé trên
phần chân thối rữa... Trời sáng hơn, nên cũng thấy rõ những chiếc sọ vữa
nát nằm lềnh kênh. Không có cái nón sắt nào thì đây chắc là đầu của dân
thôi, sao Việt Cộng sao nó ác vậy hở trời! Lính Tiểu đoàn 9 ghìm xuống
những phản ứng xa xót, họ biến mối đau thương nên thành nguồn lực
mạnh mẽ…”

“…Trong 68 ngày, bao nhiêu cân bom, trái đạn đã rơi xuống trên mỗi phân


Xuân Giáp Ngọ 2014
   238   239   240   241   242   243   244   245   246   247   248