Page 242 - DacSan69
P. 242
242 Muõ Ñoû 69
Đức Quốc Xã đối với hành động vô nhân đạo giết người Do Thái, bất kể
phụ nữ và trẻ em, bằng hơi ngạt.

Còn đối với người Việt Nam thì sao? Có ai trên Thế giới đã nghĩ đến vào
mỗi dịp ngày đầu của Năm, những oan hồn trong cuộc chiến Mậu Thân
1968 ở thành phố Huế đã hiện về?



Nhà văn Phan Nhật Nam
Có ai muốn nhắc đến những hầm xác đào lên bị mất đầu, cổ còn bị giây
kẽm gai xiết chặt, hai tay quặt về sau nằm úp vỡ sọ đầu, hay những vết
đâm thấu qua lưng một cụ già mắt vẫn mở toang?


Sự tàn bạo của chiến tranh và của những con người mang danh “giải
phóng” vẫn còn in trên từng viên gạch ở Cổ thành Quảng Trị, dọc theo Đại
lộ Kinh hoàng số 1, trên Quốc lộ 13 Bình Long và dọc đường 14 Kontum
chạy về đến đồng bằng Cửu Long trên Quốc lộ 4.


Từ cầu Bến Hải xuống mũi Cà Mâu dài trên 1 ngàn cây số, có chỗ nào
không dính máu người Việt? Và từ Bến Hải lên tận biên giới Việt-Tầu,
cũng trên ngàn cây số, có nơi nào không có máu người Việt Nam sau 39
năm chinh chiến (1945-1984)?

Tại sao? Lỗi tại ai?

Những người Cộng sản Việt Nam, vẫn tự mãn đã có công lớn trong cuộc
kháng chiến giành độc lập 1945 và thống nhất đất nước năm 1975, chưa
khi nào giải thích được tại sao họ phải gây ra chiến tranh để đạt được
những “thắng lợi” cho đến 38 năm sau ngày chiếm được Sài Gòn, đã có
rất nhiều người trong họ hối hận, ăn năn cho một thời lầm lẫn đã mù quáng
nghe theo đảng, nghe theo lời đường mật của Hồ Chí Minh “không gì qúy
hơn độc lập tự do”?

Và cũng chính nhiều người Cộng sản từng ở cấp lãnh đạo, chỉ huy bây giờ
mới thấy những hy sinh, mất mát của chính họ, của đồng đội và của đồng
bào đã bị phản bội nhưng họ đã bất lực để nhìn ra dân tộc mỗi ngày một
suy tàn, đất nước mỗi ngày một tan hoang trong chia rẽ, hận thù chồng chất
lên từ thế hệ này qua thế hệ khác.

Hãy nghe Phan Nhật Nam tâm sự: “Huế trước mắt tôi sụp vỡ từng mảng


Xuân Giáp Ngọ 2014
   237   238   239   240   241   242   243   244   245   246   247