Page 215 - DacSan69
P. 215
Muõ Ñoû 215

là hàng lậu!!!... tiếng động cơ xe lửa chạy xình xịch, tiếng bánh xe
sắt nghiến trên đường ray, thỉnh thoảng cả toa tầu lắc lư như lên
đồng … quả thật không thể nào ngủ được!... hơn 30 tiếng đồng hồ, tầu đến
ga hàng Cỏ!... cậu em tôi ra đón tận toa xách valy và đón xe đưa về nhà
cậu!... ở mấy ngày với em thăm vài người bà con bên gia đình chồng rồi về
quê thăm bà con giòng họ, xong chúng tôi lại trở vào Nha Trang cũng bằng
xe lửa vì nhà tôi muốn đi thăm một người lính cũ của anh, anh em gặp
nhau mừng tủi rơi nước mắt, ngoài bờ biển, dân Liên Sô nhiều hơn khách
du lịch, họ có khu vực riêng biệt để sinh hoạt nơi đây, ngày hôm sau chúng
tôi lại lên xe lửa về Sàigon … khi tầu bắt đầu vào ga thì người thanh niên
trẻ ở chung toa xin chúng tôi tấm vé tầu cho một người bạn không có vé
!!?.. qua những câu chuyện họ nói với nhau thì họ là những công nhân viên
nhà nước, sao lên tầu mà lại không mua vé ? và làm sao mà qua được trạm
soát vé để lên tầu ?... bây giờ xuống tầu, muốn ra khỏi cổng thì cũng phải
qua trạm soát vé! phải trình cho họ cái vé của mình thì mới được ra ngoài
… nếu chẳng may làm mất vé, hoặc không biết mà vứt mất vé đi vì tưởng
họ chỉ soát vé một lần khi lên tầu thôi thì sẽ lôi thôi to !!!... tôi nói với anh :
- Đưa cho cậu thì cũng được, nhưng ngoài kia họ còn xét vé nữa thì
làm sao ?
- dạ không sao đâu bác!... con theo bác ra ngoài rồi bác cho con xin

- ồ !.. thế thì đi …
Sau khi ra tới bên ngoài, tôi đưa cho anh ta cả hai tấm vé của vợ chồng tôi,
anh chàng cám ơn và cảm động lắm :
- Cám ơn bác … tụi con cần vé này để về thanh toán với công ty
!...
Tôi khẽ gật đầu và quay đi trong khi anh ta vẫn còn đứng tần ngần cầm
hai tấm vé nhìn theo !... thì ra là vậy ! những người thanh niên trẻ mặc dù
là công nhân viên chức của nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt
Nam cũng đã biết bằng mọi cách phải chắt chiu từng đồng bạc trong cuộc
sống trôi nổi, phức tạp và không công bằng này mà không ngần ngại hỏi
xin từng tấm vé xe lửa đã xử dụng của những người không quen biết, thật
can đảm và đáng quý biết bao, trở về khách sạn cũ bên quận Tư thì đã gần
6 giờ sang, nghỉ ngơi đến trưa, chúng tôi mua cơm của khách sạn cho bữa
trưa, sau đó người bán cơm chỉ cho chúng tôi dung phương tiện xe Bus
theo tuyến đường rất rẻ và an toàn, chúng tôi về quận 12 thăm một người
bạn của chồng tôi, đi xe taxi vừa đi vừa về mất hơn 30 dollars, đi xe Bus
hai vợ chồng chỉ mất có 10.000 đồng tiền Hồ !... ( khoảng 5 cent ) lượt về
xe đông chúng tôi phải đứng, bỗng dưng có một cô bé tuổi độ mười tám,
đôi mươi đứng lên nhường chỗ cho tôi :
- Bác ngồi đi cho khỏi té, con đứng được rồi !...
Xuân Giáp Ngọ 2014
   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220