Page 89 - DanSan68
P. 89
Muõ Ñoû 68 89

và Dân: Mất tinh thần.
Tình hình chiến sự thay đổi nhanh chóng, mỗi ngày một thêm rối rấm,
làm tinh thần tôi cũng căng thẳng theo và trong một lúc nào đó đấu óc của
tôi thật sự trống rổng, không còn biết mình phải đối phó bằng cách nào?
Nhiều câu hỏi được đặt ra, nhưng không có câu trả lời:
- Không biết đơn vị rồi sẽ tử thủ tại đây, hay được tăng cường cho một
chiến trường nào đó? Thú thật, có lúc tôi đã nghĩ đến giây phút cuối cùng,
khi không còn lối thoát, đành phải hy sinh cả gia đình.
Như mọi khi, Tiểu đoàn ở tại hậu cứ. Ban ngày, binh sĩ lo học tập, huấn
luyện cách đánh trong thành phố, học xử dụng những loại vũ khí chống
chiến xa. Ban đêm, ra nằm tại vòng đai phòng thủ, phía Bà quẹo, đầu phi
trường Tân Sơn Nhất.
Hai tuần lễ trôi qua, mọi người sống trong lo âu, lòng nặng chĩu dưới áp
lực địch; càng ngày càng tăng, âm thầm chịu đượng bầu không khí ngạt
thở với nhiều tin tức chiến sự dồn dập gởi về không mấy tốt đẹp.
So sánh lực lượng giữa ta và địch: Một chống năm....mười, khó cầm chân
địch, nói chi đến việc giành chiến thắng vẻ vang cho đơn vị.
Nhưng rồi, trưa ngày 7/4, Tiểu đoàn ban lệnh hành quân. Tôi đứng nhìn
anh em binh sĩ giá ba-lô, súng đạn trước sân cờ, chờ xe di chuyển đến vùng
hành quân. Mà lạ thật, cứ mỗi lần có lệnh hành quân; thay vì lo âu, tôi thấy
anh em binh sĩ, họ rất vui và còn thoải mái nữa, mới là lạ. Coi bộ họ cũng
không có một chút lo lắng nào dù sắp sửa phải xông vào vùng lửa đạn và
dĩ nhiên bão táp chiến trường cũng sẽ mang đến cho đơn vị nhiều mất mác
đau thương, nhưng anh em vẫn thản nhiên đùa vui tỉnh bơ.
Tôi rất tự hào và tin tưởng vào khả năng chiến đấu của anh em binh sĩ, dù ở
trong trường hợp nào và bất cứ nơi đâu, họ luôn sát cánh với các đống đội;
chiến đấu với lòng dũng cảm, can trường chống trả địch quân để bảo vệ tự
do, hạnh phúc cho người dân và sẵn sàng chấp nhận hy sinh vì Tổ Quốc.
Nhưng trong giờ phút này và với tình hình hiện tại, tôi tự hỏi: Làm sao để
giành phần thắng đây? Chỉ có trời mới biết. Và đối với người lính Nhảy
Dù, chúng tôi luôn sẵn sàng đối đầu với địch trong bất cứ hoàng cảnh nào
với tinh thần: Cố gắng - Danh dự và Trách nhiệm.
Tôi dặn vợ tôi, sau khi tôi đi hành quân rồi, về sống nhờ bên Ngoại. Gia
đình tôi ở tận Miền Trung, xa xôi quá và cũng đang trong tình trạng chạy
loạn, không biết hiện giờ họ đang ở đâu? Và tôi thật sự lo lắng đến an nguy
của họ. Buồn thay!.
Đoàn xe chuyên quân khởi hành trong đêm, lúc người dân Sài Gòn còn
đang yên giấc. Trời sáng, đoàn xe mới qua khỏi thành phố Biên Hòa, dừng
quân trong khu rừng cao su, Trung tá Tiểu đoàn Trưởng gọi tôi lên chiếc xe
Jeep của ông, chạy một vòng quanh khu vực. Ông chỉ cho tôi biết những
điểm chính như: Phi trường Biên Hòa, ngả ba Dầu Dây, những căn cứ của

Giả từ Denver
   84   85   86   87   88   89   90   91   92   93   94